“Chủ nhân.” Ma Long đến gặp nàng trong không gian kia. Y không hiểu vì sao chủ nhân lại gọi y đến không gian của mình. Nhưng y chắc chắn rằng bản thân thức tỉnh tâm ma đã bị chủ nhân phát hiện ra rồi.
“Xem ra tâm ma của ngươi đến sớm hơn ta nghĩ.” Nàng nói, tay gạt nắp chén trà nóng mà mỗi sáng nàng thường hay uống.
“Chủ nhân, người gọi ta đến sớm như vậy, sớm đã phát hiện ra ta thức tỉnh tâm ma rồi chăng?”Ma Long ôm quyền hỏi nàng.
Diệp Lạc Hy nói: “Ma Long. Tâm ma này của ngươi tà tâm rất lớn, dù cho ta có dùng thần lực của Tà Thần áp chế ngươi, ngươi cũng khó mà chịu đựng được. Ngươi định thế nào?”
Ma Long nhìn nàng, y suy nghĩ một lúc, rồi nói: “Chủ nhân, vốn dĩ ta biết tâm ma của ta đã khó lòng áp chế, ngươi hà tất báo cho Tam Lang biết ta hạ hắn vong tình dược?”
Diệp Lạc Hy khẽ cười. Nàng nói: “Ma Long, ngươi có biết, ngươi là một tên đại ngốc, tiểu lang nhi nhà chúng ta, còn đại ngốc hơn ngươi không? Hắn biết ngươi có tâm ma, ngay từ khi hai ngươi vẫn còn là nô bộc linh thú, hắn đã nói sau này nếu ngươi bộc phát tâm ma thật, liền đem huyết tim làm thuốc dẫn cứu ngươi. Ta vốn dĩ tưởng hắn nói đùa, nhưng ngươi biết không?”
Ma Long nhớ rõ. Lúc đó y đang vờ ngủ, lại nghe con sói ngốc đó nói thỏ thẻ lời này với chủ nhân. Chẳng qua lúc đó cả y và chủ nhân đều cho rằng Tam Lang còn nhỏ, chưa hiểu chuyện, đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-thanh-yeu-vuong-chi-chien-than-tai-thuong-trung-sinh-ta-lam-lai-tat-ca/366602/chuong-331.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.