Chung Trương Sinh nhìn thanh kiếm của mình gãy nát, liền biết sợ rồi. Hắn càng hiểu vì sao, người này từ đầu đến cuối đều có phong thái rất ung dung, người này chấp hắn không chỉ một tay mà còn chấp cả hai mắt. Người này thậm chí còn chẳng thèm dùng đến hỏa căn hay linh thứ hỏa hệ nhưng khí tức tỏa ra từ người này lại khiến người khác sợ hãi đến bủn rủn tay chân.
Nhưng Chung Trương Sinh không phải là người chịu thua, càng không phải là người dễ dàng chịu đầu hàng.
Vứt đi chuôi kiếm đã hỏng, hắn chắp hai tay lại vào nhau và lẩm bẩm niệm chú.
Hai tay hắn xuất hiện hai hỏa – lôi cầu. Điều đáng nói ở đây chính là, hắn đã đem hai hỏa, lôi cầu này kết hợp lại với nhau, thành một loại năng lượng có sức công phá lớn hơn rất nhiều. Nếu thứ này bắn về phía trước mà kẻ kia không đỡ được, có thể cả sân tập này đều sẽ vì thế mà nổ tung.
Những người ở trên khán đài bắt đầu cảm thấy ớn lạnh. Bởi vì nhị thiếu gia mà dùng chiêu này, nhất định hôm nay sân tập này phải sửa lại ít nhiều rồi.
“Ngươi chịu chết đi! Chiêu thức này của ta, chẳng ai có thể địch lại nổi nó đâu!” Chung Trương Sinh cười như đắc thắng, lại dồn toàn bộ linh lực của mình vào quả cầu này, khiến nó vừa lớn vừa to, thậm chí ánh sáng khiến cả sân tập chói lòa.
Diệp Lạc Hy chép miệng. Trò trẻ con này, cái tên tiểu tử thúi Kim Mặc Nghiên ở nhà thích chơi nhất. Nhớ lại hồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-thanh-yeu-vuong-chi-chien-than-tai-thuong-trung-sinh-ta-lam-lai-tat-ca/366574/chuong-301.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.