Thiếu niên Cốt Tử kia, khác với cảm giác áp lực đáng sợ ban nãy, cùng hoàn toàn khác với bộ dáng vô hại lúc ở Chung Gia Các. Người này bây giờ lại tỏa ra khí chất vô cùng giống với một bậc quân vương cao ngạo, đầy khí phách. Rốt cuộc, khả năng che giấu khí lực của người này tốt đến mức nào cơ chứ? Đối với người đeo mặt nạ hoàng kim mà nói, cho dù hiện tại hắn có đối diện với đương kim thánh thượng, cũng không bằng một phần cảm thấy áp lực như đối diện với người này.
Chắc chắn cảnh giới của người này đã là một linh thần, hoặc còn cao hơn cả linh thần nữa. Tổ tiên của hắn lúc đó cũng đã gần đạt đến cảnh giới linh thần, nhưng để bản thân có thể phát ra một làn sóng gây chấn động đến tứ phương như vậy, đúng là cảnh giới linh thần khiến người ta mở mang tầm mắt quá chừng.
Nhưng người này vừa nhắc đến ai? Đông Phương Cảnh Ngôn? Chung Tử Phàm? Hậu duệ? Chính là đang nhắc đến tổ tiên của hắn cùng… hắn khẽ đưa mắt qua liếc người cao lớn đứng đằng sau lưng mình, đôi mắt màu xám tro khẽ đanh lại, dường như là dò xét người kia. Người kia biết mình bị trừng rồi, cũng chỉ có thể lắc đầu. Trong ghi chép của gia phả nhà hắn, ngoài cụ tổ ra thì không có ai với tới cảnh giới này, càng huống hồ gì có người đã đạt qua cảnh giới đó mà vẫn còn sống.
Tuy nhiên, hai người họ liền biết đến một người, có khả năng cao nhất. Nhưng vị đại nhân vật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-thanh-yeu-vuong-chi-chien-than-tai-thuong-trung-sinh-ta-lam-lai-tat-ca/366570/chuong-297.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.