Chỉ là, vừa ra tới cổng Chung gia các, Diệp Lạc Hy lại bị một đám người lạ mặt vây quanh. Đám người này mặc y phục hình như không phải là y phục của người Đông quốc. Cho nên, có thể thấy, vị công chúa kia rất thù dai, ha. Nàng nhìn tiểu hầu tử A Viên đã bắt đầu buồn ngủ, liền thở dài. Mở ra cánh cửa không gian của mình, đem tiểu tử này ném tạm vào trong đó, tránh cho việc đã đánh nhau lại còn vướng thêm một nhóc phiền toái đang ngủ, phiền phức muốn chết.
Người từ trên xe ngựa bước xuống, đúng là vị công chúa ban nãy. Nhưng đi theo sau nàng ta còn có một người. Người này cũng vừa bước vào cảnh giới linh tôn. Có điều, càng nhìn cứ càng cảm thấy sai sai thế nào ấy? Căn cơ hổng lỗ chỗ thế này, nếu mà phi thăng thì không biết có chịu được một đòn của Lôi Kiếp đánh vào không nữa.
“Ngươi chính là người đã giành mất đồ của chất nữ nhà ta sao?” Tên này tỏa ra khí tức bức người, đồng thời cũng vô cùng khiến người ta cảm thấy ngộp thở. Nhưng ngộp thở với ai, chứ không phải với nàng. Tiểu tử này làm nàng nhớ đến lần đầu tiên nàng thu nhận Nhạc Tử Liêm. Tiểu tử ấy cũng từng kiêu ngạo đến thế a.
“Chẹp, lão đầu. Ta đâu có giành mất đồ của khuê nữ nhà ngài? Chúng ta là cạnh tranh công bằng, ai ra cao giá hơn thì người đó được đồ. Hà cớ gì ngài lại tức giận a?” Nàng nhún vai, tỏ vẻ như chuyện chẳng phải là của mình.
Nàng ta tức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-thanh-yeu-vuong-chi-chien-than-tai-thuong-trung-sinh-ta-lam-lai-tat-ca/366568/chuong-295.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.