“Biểu tỷ, món này thật ngon. So với tay nghề ở nhà còn ngon hơn rất nhiều.” A Viên vừa ăn vừa tán dương vô cùng. Ân, chưa bao giờ hắn được ăn đa dạng loại đồ ăn thế này.
Diệp Lạc Hy cũng gật gù theo. Đúng là rất ngon, hơn nữa còn có thể thoải mái ăn mà không bị hạn chế. Cho nên hai tỷ đệ này đêm nay có chút tham lam. Gọi không chỉ dưới mười món ở hiệu hương lầu nổi tiếng nhất Quang Minh thành, mà một bữa này của họ mỗi người còn ăn quá ba bát.
“Biểu thái bà, no quá đi mất.” A Viên ăn xong đâm ra trộm lười, chỉ muốn tìm chỗ nào đó để nằm ngủ cho đẫy giấc. Nhưng Diệp Lạc Hy lại không cho phép điều đó. Cho nên nàng đã nhanh chóng xách đứa nhỏ này đến một nơi.
Chung Gia Các. Đây là một tòa tháp cao tám tầng, là nơi bán đấu giá những vật phẩm từ cấp thấp nhất đến bậc cao nhất. Đương nhiên là, trò này Diệp Lạc Hy đã chơi từ rất lâu rồi, nhưng lâu lâu chơi lại cũng được xem như giải trí. Nàng dắt theo A Viên đến buổi đấu giá tối nay.
“Biểu tỷ, tỷ dẫn ta đến đây để làm gì a?” A Viên còn nhỏ, chưa hiểu chuyện, khó hiểu nhìn Diệp Lạc Hy nở nụ cười như hồ ly, rất dọa người, dọa cho bảo bảo sợ muốn chết rồi.
Diệp Lạc Hy tuy mang một chiếc mặt nạ màu đen bằng sứ, nhưng tiếng cười khúc khích của nàng, kèm thêm âm căn thay đổi tông giọng từ nữ tử thành nam nhân, khiến điệu cười của nàng so với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-thanh-yeu-vuong-chi-chien-than-tai-thuong-trung-sinh-ta-lam-lai-tat-ca/366564/chuong-291.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.