Diệp Lạc Hy vừa về đến Quang Minh đỉnh, nàng còn định ở lại đây ẩn dật một năm, để tâm tình của mình thực ổn rồi mới đến gặp mọi người sau. Tuy nhiên, nàng vừa cùng bọn hắn pha xong trà, liền đã thấy một “đứa trẻ” một ngàn hai trăm tuổi có lẻ đang ôm chân mình khóc nấc lên, giống như ai đang bắt nạt, khiến hắn ủy khuất lắm vậy.
Diệp Lạc Hy nhìn tình cảnh này, chỉ có thể đỡ trán một hồi rồi chậc lưỡi một cái và nói rằng: “Tiểu tử, ba trăm năm không gặp, ngươi đứng lên vi sư xem nào?”
Nhưng Lưu Nhất Thanh không chỉ không đứng lên, ngược lại còn ôm chân sư phụ nhà mình chặt hơn rồi gào lên: “Không! Con không buông đâu! Con nhất định không buông! Con buông ra rồi ai mà biết sư phụ lại một đi không nói lời nào như ba trăm năm trước, con sẽ khóc đến lụt cả nhà chúng ta cho người xem.”
Diệp Lạc Hy nhìn cái đứa trẻ một ngàn hai trăm tuổi có lẻ đang ôm chân mình, vừa gào vừa khóc đến thương trước mắt, chỉ có thể đỡ trán mà cảm thán không thành lời. Đứa trẻ này, học ai vậy hả?
Nhưng mà, sau Lưu Nhất Thanh, Diệp Lạc Hy còn lãnh ngộ được bản lãnh thừa tuyến lệ, dư nước mắt, tố chất thủy căn trong mi vô cùng đỉnh cao của đám đồ đệ nhà mình. Rốt cuộc ba trăm năm nàng rời đi, đã có chuyện gì xảy ra a? Đám nhóc này vừa gặp nàng liền khóc đến cha kêu mẹ hờn, sau đó còn quay sang ủy khuất đáng thương, hết nài nỉ đòi nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-thanh-yeu-vuong-chi-chien-than-tai-thuong-trung-sinh-ta-lam-lai-tat-ca/366560/chuong-288-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.