Trên bầu trời tối đen chỉ còn hai thân ảnh đấu đá nhau đến mức long trời lở đất, kẻ đánh người đỡ, thậm chí uy lực tỏa ra lớn đến độ, ai chứng kiến cũng tưởng hai kẻ này đang muốn đánh rách trời.
Còn thực tế thì….
Trong không gian của Diệp Lạc Hy, đứng giữa hai vòng tròn ma pháp lớn đan xen nhau, hoa văn đỏ sáng chiếu rọi cả đỉnh núi cao, Diệp Lạc Hy đang từ từ hấp thụ hết tà khí của Cửu lâu Xà tà Thần.
Đoạn, cả hai người Diệp Đình Tu và Diệp Lạc Hy đều mở lớn đôi mắt, từ vị trí trái tim của Diệp Lạc Hy phát ra một ánh hào quang ngũ sắc chói lọi. Đến khi hào quang biến mất, cả người nàng nhẹ nhàng tiếp đất, xung quanh bởi vì khí tức của nàng mà lộng gió thổi một vùng. Diệp Lạc Hy nhìn xuống đôi bàn tay mình. Hoa văn màu đỏ, giống như cổ ngữ bao bọc nàng khi nàng nhảy xuống Tru tiên đài cứ như vậy mà bao bọc lấy khắp người nàng, chạy dọc lên mi tâm, tụ lại thành một điểm xuyết hoa văn màu đỏ giữa trán nàng. Truyền thừa hoàn thành.
Diệp Đình Tu khẽ cười, lão đứng dậy, bình thản tiến về phía nàng.
“Ta đã truyền thừa xong cho cháu rồi.” Tà Thần mỉm cười, xoa đầu Diệp Lạc Hy, rồi lại quay sang nhìn về phía chiến trường đang hỗn loạn bên ngoài kia, cùng hai vị cường giả huyễn vương cảnh đang đánh nhau trên trời kia, cảm thán vuốt râu: “Chắc phụ mẫu của con cũng đã làm xong công việc của mình rồi nhỉ?”
“Con thấy hai người họ đánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-thanh-yeu-vuong-chi-chien-than-tai-thuong-trung-sinh-ta-lam-lai-tat-ca/366552/chuong-283.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.