Chương trước
Chương sau
Chát!
Keng!
Kim Mặc Nghiên tay cầm song đao, cả người xoay tròn trên không, vui vẻ một mình cân đến hai hung thi thủy tổ.
“GRAAAAAA!!!!!!”
Vạn cổ tộc và Hung Thi đều là hai dòng dõi có số năm sống vô cùng thọ. Tuy nhiên, điểm khác biệt nhau chính là, Vạn Cổ tộc là người sống, còn hung thi là kẻ đã chết rồi, đem oán niệm của bản thân rồi biến mình thành hung thi. Trong mười hai huynh đệ, Kim Mặc Nghiên lớn tuổi nhất trong tất cả. Hắn còn lớn hơn cả sư phụ của mình đến một ngàn ba trăm hai mươi hai tuổi cơ mà.
“Vạn cổ truyền thừa. Ta nhớ rất rõ ngươi.” Một trong hai kẻ Hung Thi mà Kim Mặc Nghiên đang đối đầu lên tiếng, trầm khàn. Trong Tứ Đại Hung Thi thủy tổ, kẻ mạnh nhất lại có tên là Vô Danh, được xem là cội nguồn của dòng dõi hung thi. Và kẻ này lại đang tử chiến cùng Chu Sa tiểu cô cô bên kia. Hai kẻ đối đầu với Kim Mặc Nghiên chính là Doanh Câu và Hậu Khanh.
Một kẻ tích tụ đủ oán khí trong thiên hạ, cộng thêm bản thân hắn bị động phách bởi Hống – một trong Tứ Đại Nguyên Tổ - thì xác chết tỉnh dậy, hóa thành cường đại cương thi, gieo rắc thống khổ cho nhân gian. Nghe nói, tên này từng bị Tà Thần thu phục rồi biến mất mãi mãi. Không ngờ, hắn lại một lần nữa xuất hiện ở đây, với tư cách là một cánh tay đắc lực của lão ta. Hắn chính là Hậu Khanh.
Một kẻ lại may mắn được thân thể của một trong Tứ Đại Nguyên Tổ hỗ trợ, cộng thêm việc bản thân hắn cũng là một kẻ đã sớm là cường giả, mạnh cũng khủng khiếp đến đáng sợ rồi. Hắn chính là Doanh Câu.
Tuy nhiên, hỏi tại sao Kim Mặc Nghiên lại có thể thản nhiên đấu với hai kẻ này đến như vậy? Là bởi vì hắn là vạn cổ tộc sao? Hình như không phải.
“Đại thiếu chủ của Vạn cổ tộc. Ngươi vốn dĩ sinh ra thuộc về chúng ta, tại sao ngươi lại cam tâm tình nguyện đi theo nàng ta cơ chứ?”
Vạn cổ tộc có khả năng sinh sản vô cùng, vô cùng thấp.
Mỗi đời trước sinh ra đời sau chỉ có một đứa trẻ kế thừa. Nhưng vì để giữ cho dòng máu của tộc thuần khiết nhất, trong tộc, việc loạn luân là điều vô cùng bình thường. Chính vì điều đó đã dẫn đến rất nhiều hệ lụy sau này, điển hình chính là việc tộc nhân cứ ngày một ít dần đi. Đến trước khi Kim Mặc Nghiên được sinh ra, cả Vạn cổ tộc chỉ còn vỏn vẹn đúng chín người. Điều tồi tệ hơn nữa chính là, trong chín người họ thì cũng chỉ có duy nhất một người có thể sinh nở cho đời sau. Kim Mặc Nghiên chính là hậu duệ duy nhất của đời sau dòng dõi này.
Năm đó, Đế Quân ra lệnh tàn sát những chủng tộc có nguy cơ gây ảnh hưởng đến Thiên giới và lục địa thất hải, đồng thời xóa hết sự tồn tại của họ, trong đó có vạn cổ tộc. Chín người còn lại của Vạn côt tộc cố gắng bảo vệ Kim Mặc Nghiên, đến lúc tàn hơi thì bọn họ cũng có thể đem Kim Mặc Nghiên giấu ở Huyền Sách đại lục, để y trong bào thai mà ngủ vùi đi cả vạn năm.
Một vạn năm sau đó, hắn tỉnh dậy, được thiên nhiên nuôi lớn, sống như một đứa trẻ hoang dại suốt một ngàn năm trăm năm sau. Có thể nói, khu rừng mà hắn sống đã che chở cho hắn quá tốt, tốt đến mức hắn có thể an toàn mà lớn lên, tránh khỏi tai mắt của người đời và sự truy sát của thiên tộc.
Lý do hắn bái Diệp Lạc Hy làm sư, lại càng là một câu chuyện dài hơn. Diệp Lạc Hy nhìn thấy Kim Mặc Nghiên trong bộ dạng của một đứa trẻ năm, sáu tuổi trong rừng sâu thì đem y về. Nàng chính là sinh vật sống có nhận thức cao đầu tiên mà hắn gặp trong đời. Cho nên, Kim Mặc Nghiên với nhận thức của trẻ lên ba đã xem Diệp Lạc Hy như một người tốt cho hắn ăn mà lẽo đẽo theo nàng. Diệp Lạc Hy nhận ra hắn là Vạn cổ tộc, cho nên ngay trong đêm trước khi nàng đưa hắn ra khỏi rừng, nàng đã luyện hóa một loại đan dược đơn giản, giúp hắn có được hình dáng của một long tộc như hiện tại. Tuy nhiên, khi hắn đột phá lên cảnh giới càng cao, trông hắn càng giống một vạn cổ tộc hơn rất nhiều. . ngôn tình sủng
Thật lòng thì hắn vẫn nhớ như in câu nói của Long ca khi nhìn thấy nàng xách cổ áo hắn về Quang Minh đỉnh. “Lại nhặt” một đồ đệ nữa về. Nghĩa là trước hắn còn có một người khác nữa. Người đó tính cách không được điềm đạm và từ tốn như bây giờ đâu. Khi đó đại ca của hắn xốc nổi lắm. Gã đại ca bất nhân bất nghĩa kia còn dãy đành đạch lên, một hai đòi sư phụ mình đừng thu nhận hắn nữa cơ. Mà, hình như mỗi lần sư phụ thu nhận một đồ đệ, thì cả Quang Minh đỉnh lại nháo nhào thêm một thời gian, đến mức cả Ma Long và đại ca cũng chẳng buồn quản nữa.
Kỷ niệm đó, đối với Kim Mặc Nghiên đều là bảo vật đáng giá hơn bất cứ thứ gì trên đời. Tuy nhiên sau đó…. Nhớ đến hình ảnh sư phụ hắn tương lai nhảy xuống Tru Tiên Đài thê thảm thế nào, hắn rùng mình. Sư phụ yêu thương hắn nhất trên đời, lại do chính tay hắn hại người vong thân, hắn mới chính là tội đồ.
Cho nên, Kim Mặc Nghiên khác hẳn với tên đại ca luôn mong muốn bản thân sẽ có ngày vượt qua sư phụ ấy, hắn lại muốn sư phụ tự hào về hắn hơn. Cho nên, đối với hai kẻ này, hắn lại càng muốn xem chúng chính là chiến tích trong trận đánh đầu đời của hắn.
Hắn bật cười, nói rằng: “Vạn cổ tộc gì chứ? Nghe thật nực cười. Ta chẳng qua chỉ là quan môn nhị đồ đệ của Lạc Hy thượng thần mà thôi.”
Nói rồi, từ trên trời, phía Kim Mặc Nghiên lại giáng xuống cho hai tên vạn cổ kia một đòn Xích Bích Oanh Lôi đỉnh, kết hợp cùng Cửu Giao Liệt Quyền, đánh thẳng về phía hai tên đó.
Vốn dĩ Xích Bích Oanh Lôi không hề mạnh. Nó chẳng qua chỉ là một tia điện biết bao bọc lấy đối phương như một cái lồng giam mà thôi. Tuy nhiên, nhờ Diệp Lạc Hy chỉ dạy mà Kim Mặc Nghiên có thể dùng kết hợp một cách vô cùng nhuần nhuyễn chiêu thức Cửu Giao Liệt Quyền và Xích Bích Oanh Lôi, tạo ra sức sát thương vô cùng khủng bố trên diện rộng, khiến một mảnh đất lớn trước mắt hắn vì chiêu này mà nổ tan tành. Thậm chí cả hai tên hung thi thủy tổ kia cũng phải kiêng dè trước chiêu thức này. Với Hung Thi mà nói, lửa chính là điểm yếu của chúng. Xác thịt hung thi gặp lửa, lập tức hóa thành tro bụi. Toàn bộ những kẻ đứng trong phạm vi của Kim Mặc Nghiên trong phạm bi bán kính năm mươi trượng xung quanh đều bị hắn đánh thành tro tàn.
“Cửu Giao Liệt Quyền mà có thể đánh ra chiêu thức mạnh như vậy sao?” Doanh Câu và Hậu Khanh phải kinh ngạc, mở to đôi mắt nhìn xung quanh. Tiêu tử này, không lẽ hắn đã đạt đến cảnh giới Huyễn Vương cấp ba rồi hay sao? Còn trẻ đến như vậy sao?
Thật tình thì Kim Mặc Nghiên chỉ mới là một đại linh thần cấp tám mà thôi. Tuy nhiên, việc kết hợp Xích Bích Oanh Lôi trong Cửu Giao Liệt Quyền bị ẩn giấu đi bằng quang căn, thành ra khi đánh tới, người ta chỉ thấy mỗi Cửu Giao Liệt Quyền gây ra sát thương vô cùng khủng.
Tuyệt chiêu thị uy đối thủ này của Diệp Lạc Hy giáo dục đám huynh đệ tỷ muội bọn họ, đương nhiên là phải thuộc nằm lòng rồi.
Có điều, nhìn xung quanh trước cái sát thương này của bọn họ, hắn vẫn thật sự không hài lòng. Bởi vì sao? Xích Binh Oanh Lôi và Cửu Giao Liệt Quyền kết hợp vẫn đang trong quá trình thử nghiệm của hắn. Hắn không hài lòng. Sát thương vẫn chưa đủ để thị uy với ai hết!
“Chẹp, chỉ đánh được đến thế là cùng.” Kim Mặc Nghiên tặc lưỡi một cái, lại gãi đầu nói một câu, tựa hồ như không hài lòng.
Doanh Câu bình tĩnh nhìn hắn. Tên này xuất thân từ Vạn cổ tộc, sức mạnh vạn cổ tộc trong người tiểu tử này vẫn chưa được phát huy, giống như có kẻ nào đó đang cố tình ấp ủ cái mầm non ấy trong người của tên này, để đợi một ngày nào đó, hắn sẽ hoàn toàn bộc phát hết sức mạnh của mình mà không có chút trở ngại nào ngay từ khi tên này còn chưa từng tu luyện. Kẻ nào lại có thể tính toán và lợi hại đến mức này? Đột nhiên, hắn theo bản năng nhìn đến hai tia chớp nổ rền vang trên trời kia, chợt hiểu. Hóa ra là như vậy.
Hậu Khanh có phần ngờ nghệch hơn một chút, liền không để ý lắm đến mấy cái tiểu tiết này. Con người Hậu Khanh thẳng thắn lắm, hắn chỉ cần biết là kẻ trước mặt không thể giữ lại, càng không nên giữ lại. Cho nên, hắn chỉ muốn nhanh chóng kết thúc mọi chuyện, dẹp yên Kim Mặc Nghiên luôn luôn cản đường bọn hắn. Cho nên, thiết chùy to, nặng của Hậu Khanh cứ như vậy mà lao lên, không chút thương tiếc hay thủ hạ lưu tình mà chỉ muốn một mực đánh chết tên nhóc miệng còn hôi sữa này.
Kim Mặc Nghiên lộ ra nụ cười quen thuộc, chỉ bằng một chiêu thức xoay cổ tay, động tác hệt như Diệp Lạc Hy đánh bóng chày vừa nãy kia, nhưng thay vì thứ hắn đập kia trông giống một cây gậy thì của hắn là thanh đại đao vừa to vừa nặng vừa dài. Chỉ một cái xoay người như vậy, hắn liền đã có thể dễ dàng cắt đầu Hậu Khanh.
Có thể hơi vô lý. Một hung thi thủy tổ lại có thể dễ dàng bị kẻ khác cắt đầu như vậy sao?
Nên nhớ, thanh đại đao của Kim Mặc Nghiên không phải là đại đao bình thường. Tên của nó là Song Tùng Loan Đao, là một bảo vậy được đích thân Đào Ngột tặng cho hắn. Cho nên, Hậu Khanh bị đánh bay đầu cũng là việc bình thường mà thôi.
“Hú! Xa quá đấy!” Kim Mặc Nghiên đặt tay che phía trên đôi lông mày, khẽ nheo mắt lại, vui vẻ reo lên một tiếng, giống như vừa đạt được thành tựu lớn.
Mà Hậu Khanh, cũng không chỉ vì mất cái đầu mà gục tại chỗ. Cơ thể của tên này cứ như có bản năng mách bảo, vừa mất đầu liền điên cuồng đánh giết xung quanh, mặc kệ đối phương là bạn hay địch, hắn đều chém chết đám trước mắt không thương tình, một mạch chạy về phía cái đầu của hắn bị Kim Mặc Nghiên đánh bay.
“Chà chà, xem như trận địa này chỉ có ta và ngươi thôi nhỉ? Doanh Câu đại nhân.” Kim Mặc Nghiên mỉm cười.
Doanh Câu nhíu mày tặc lưỡi. Tiểu tử này, thật sự là muốn đánh nghiêm túc sao? Nhưng mà, cũng lâu lắm rồi mới hiếm khi thấy được một đối thủ đáng để hắn đánh hết sức như vậy.
Co lên một chân, chắp một tay sau lưng, hắn đưa tay ra phía trước, mời gọi Kim Mặc Nghiên, nói lớn: “Tới đây đi! Ta muốn xem xem đồ đệ của kẻ dám thách thức Tà Thần kia có bản lãnh thế nào.”
Kim Mặc Nghiên khẽ cười. Đoạn, hắn cầm đến hai thanh đại đao lớn, lao về phía trước, nụ cười ôn hòa sáng lạng trên môi, cùng một Hung thi thủy tổ đánh tới.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.