Diệp Lạc Hy không nói gì, chỉ nhìn thẳng vào mắt Độc Cô Tư Dạ. Cái nhìn này khiến hắn phải chột dạ vô cùng. Không phủ nhận là Diệp Lạc Hy rất giống Ngọc Tỷ, chỉ ngoại trừ đôi mắt của nàng lại giống cha. Cái nhìn chính diện này của Diệp Lạc Hy giống như một con dao găm thẳng vào tim hắn. Giống như, thấp thoáng đằng sau lưng Diệp Lạc Hy chính là hai bóng dáng của phụ mẫu nàng năm đó. Ánh mắt như rọi vào chính tâm can hắn, khiến hắn cảm thấy chột dạ vô cùng. Hắn không dám đối diện, chỉ có thể dời ánh mắt đi, không dám nhìn.
“Đế Quân đại nhân, nếu như ta không dừng lại, vẫn muốn tiếp tục đi quá giới hạn thì sao?” Nàng tiến về phía trước một bước. Một bước này, khiến Độc Cô Tư Dạ phải nhíu mày đầy khó chịu. Uy áp của Diệp Lạc Hy này, quả thực là kẻ trùng sinh trở về. Nó đã lớn hơn hắn rất nhiều rồi. Nhưng đó vẫn chưa phải là điều khiến Độc Cô Tư Dạ sợ hãi. Mà điều khiến hắn ta sợ hãi chính là con người của Diệp Lạc Hy bây giờ.
“Ta bảo ngươi dừng lại, không nghe thấy hay sao?” Hắn lại theo thói quen cũ, lấy ra cây nhuyễn tiên đó. Đột nhiên, hắn sững cả người. Có lẽ, trong suốt quá trình dạy dỗ Diệp Lạc Hy, Độc Cô Tư Dạ đã thực sự xem cách đánh đập nàng giống như một lẽ hiển nhiên, giống như một lời đe dọa, gông xích giam cầm nàng vậy. Bây giờ, hắn mới tỉnh ngộ. Từ khi nào? Từ khi nào hắn lại làm thế này?
Diệp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-thanh-yeu-vuong-chi-chien-than-tai-thuong-trung-sinh-ta-lam-lai-tat-ca/366538/chuong-269.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.