Diệp Lạc Hy ngồi trước bàn cờ, chờ đợi.
Cánh cửa phòng bật mở đến mức nó muốn bung cả bản lề. Người từ bên ngoài hậm hực bước vào bên trong. Hắn ta đập xuống bàn cờ nàng một cái rầm, khiến cả bàn cờ đang đánh dở bị xáo trộn một cách ngẫu nhiên, bừa bộn. Nàng chẳng buồn ngẩng đầu lên nhìn người trước mặt là ai, một đạo hào quang màu hoàng kim từ đầu ngon tay nàng tỏa ra, quấn lấy những quân cờ trắng và đen, phân loại, rồi xếp ngay ngắn vào trong hộp đựng của chúng.
“Ngươi thấy sư phụ của ngươi đến, cớ sao không hành lễ?” Độc Cô Tư Dạ hỏi nàng.
Diệp Lạc Hy còn chẳng buồn ngẩng đầu lên, nàng nhàn nhạt đáp: “Đế Quân, ngài có lẽ đã quên mất rồi nhỉ?”
“Quên cái gì?” Hắn nhíu mày, khó chịu nhìn thái độ thờ ơ cùng đôi mắt lạnh lùng, vô hồn của Diệp Lạc Hy.
“Ba trăm năm trước, lúc ta phi thăng lên và trở thành một tiểu tiên quân. Chính ngài đã hẹn ta ở Kính Minh Hiên, nói rằng khi nào ta đạt đến cảnh giới thượng thần, ngài mới cho ta danh phận là đệ tử của ngài. Nhưng mà theo ta thấy, ta đã sớm trở thành thượng thần cũng đã vài năm rồi. Ấy vậy mà ta chưa từng thấy ngày cho ta danh phận này. Thậm chí khi đến Ma giới, cũng là dùng danh phận tiểu tướng quân dưới trướng Lâm Túc tiên sinh cùng đi.” Nàng nhàn nhạt trả lời Đế Quân, rồi đặt lên bàn cờ một quân cờ màu trắng.
Độc Cô Tư Dạ kinh ngạc nhìn nàng, miệng hết mở lại ngậm, giống như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-thanh-yeu-vuong-chi-chien-than-tai-thuong-trung-sinh-ta-lam-lai-tat-ca/366514/chuong-245.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.