Hạ Tử Dật giật mình tỉnh dậy một lần nữa, y đã thấy mình nằm trên giường, trong căn phòng mà Diệp Lạc Hy đã sắp xếp cho y ở. Nhưng lúc này, người đang ngồi trước bàn kia không phải là Hạ Hàn Không mà lại là chủ nhân ở nơi đây: Diệp Lạc Hy. Nàng đang ngồi tĩnh lặng và đọc sách.
“Thượng thần….” Nhớ đến lúc nãy còn ôm lấy nàng khóc đến tâm phê liệt phế, cảm thấy chính mình cũng xấu hổ trước hành động này của mình. Tại sao y lại có thể buông bỏ được phòng bị này của mình nhỉ? Do hào quang của nàng quá mức cuốn hút, khiến ai cũng muốn lại gần nàng chăng?
“Hài tử, ngươi thấy thế nào rồi?” Nàng nhìn thấy y tỉnh lại, vẫn còn ngại ngùng nhìn mình. Ân, nam tử hán đại trượng phu, tự dưng khi không lại yếu đuối đến mức gục trong lòng một nữ nhân mà gào khóc đến tâm phê liệt phế như vậy, thật sự khiến người ta nhìn vào không ai chấp nhận nổi. Cũng may là Hạ Hàn Không sớm đem y về đây, bằng không nàng không dám chắc tương lai nó sẽ tiếp tục phát điên như đời trước không chừng.
“Hài tử, ngươi….” Diệp Lạc Hy vừa đốt đèn lên, thì đã thấy Hạ Tử Dật quỳ xuống trước mặt nàng.
“Xin thượng thần hãy chấp nhận cho một yêu cầu khó nghe của ta.” . truyện xuyên nhanh
Đột nhiên nhận được đại lễ thế này, Diệp Lạc Hy cảm thấy…. ờ…. Thật khó xử nga. Nàng liền đỡ ý đứng dậy, nói: “Này, sao ngươi lại làm như thế? Có gì từ từ nói, đừng làm như vậy. Đầu gối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-thanh-yeu-vuong-chi-chien-than-tai-thuong-trung-sinh-ta-lam-lai-tat-ca/366505/chuong-236.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.