“Ca ca.” Một đứa trẻ bé xíu, đôi chân nhỏ nhắn, lon ton chạy về phía một tiểu hài tử lớn hơn một chút.
Hài tử lớn kia đưa tay ôm trọn đứa nhỏ ấy vào lòng, rồi bế lên cao, xoay vài vòng rồi hỏi đứa nhỏ rằng: “Hôm nay A Dật ngoan của ca ca, đệ có quấy khóc a nương đệ hay không?”
“Không có nha. Hôm nay đệ rất nghe lời. Đệ còn ăn hết hai bát cơm đấy. Ca ca, ca thấy ta có giỏi không?” Đứa trẻ cười một cách vô tư và hôn nhiên.
Hài tử lớn ôm lấy hài tử nhỏ vào trong lòng, nói rằng: “Nếu đệ đã giỏi đến như vậy, ca ca dẫn đệ đi chơi, chịu không?”
“Nhưng mà phụ thân nói đệ không được đi chơi cùng ca ca. Ca ca, đệ lại muốn cùng ca ca trốn khỏi phụ thân. Ca ca, ca dẫn đệ theo được hay không?” Đệ đệ ngây thơ đã hỏi ca ca một cách hồn nhiên như vậy.
“Hảo. Ta dẫn đệ cùng đi.”
Đó là một câu chuyện lúc nhỏ, cũng là một lời hứa lúc nhỏ mà sâu thẳm trong tim Hạ Tử Dật không muốn nhớ đến, càng không muốn nhắc đến. Trong ký ức của Hạ Tử Dật, Hạ Hàn Không là một huynh trưởng vô cùng yêu thương y. Cái tên Tử Dật này cũng là do chính Hạ Hàn Không đặt cho. Chim ưng non vừa mở mắt đã có nhận thức rất rõ ràng. Y nhớ, đôi bàn tay đầu tiên bế y lên từ chỗ vỏ trứng vỡ nát không phải là nương, mà là Hạ Hàn Không. Trong số thăm lẻ dùng để đặt tên cho y, cũng là bống trúng cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-thanh-yeu-vuong-chi-chien-than-tai-thuong-trung-sinh-ta-lam-lai-tat-ca/366499/chuong-229.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.