Hạ Tử Hiên đứng ở trên cao nhìn xuống đám người ở bên dưới, chỉ thầm cười lạnh. Dù cho Diệp Lạc Hy có cố sức thế nào đi chăng nữa thì chuyện gã ta mưu phản thế này, chung quy mọi trách nhiệm đều sẽ đổ hết lên đầu của nàng ta mà thôi. Vùng vẫy vô ích. Dù sao, Hạ Tử Hiên cũng đã chuẩn bị sẵn kẻ để chịu tội thay gã ta rồi.
“Ôi chà, hóa ra vở kịch của ngài cũng thú vị đó.” Diệp Lạc Hy chẳng biết tự khi nào đã đứng ngay bên cạnh Hạ Tử Hiên.
Gã ta nhìn sang bên cạnh, ánh mắt kinh ngạc đến mức tưởng như mọi chuyện chỉ là ảo giác. Diệp Lạc Hy, nàng ta vậy mà có thể thản nhiên đến thế cơ à?
“Sao hả? Cảnh tượng này có phải là rất đẹp hay không?” Diệp Lạc Hy khẽ cười.
Từ khi nào mà nàng ta lại….
Hơi thở của Hạ Tử Hiên dần trở nên nhỏ và đứt quãng hơn. Điệu di chuyển nhẹ nhàng như nước chảy, lại bí ẩn như cái bóng. Kiểu di chuyển âm thầm trong bóng tối như vậy, ông ta đã từng thấy qua. Ngoài các vị đạt cảnh giới Huyễn Vương ở Tam Thiên và Tứ Đại Hung Thú ra, thì ở Lục địa có ba cao thủ có thể di chuyển được như vậy. Đứng đầu và cũng là kẻ nhỏ tuổi nhất trong Tứ Đại Dạ Xoa: Ưng Đạt Dạ Xoa. Ma Vương của Huyền Sách đại lục. Và cuối cùng chính là Ma Thần Thạch. Rốt cuộc, từ đâu mà Diệp Lạc Hy có thể học được kiểu di chuyển như vậy? Quá sức phi lý! Đế Quân dù cho thế nào,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-thanh-yeu-vuong-chi-chien-than-tai-thuong-trung-sinh-ta-lam-lai-tat-ca/366497/chuong-227.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.