Diệp Ngọc, Diệp Tu vừa thấy hai vị kia đã đi rồi, liền vội vàng chạy đi tìm Lưu Nhất Thanh, tập hợp đám đồ đệ lại, chỉ trong vòng nửa khắc sau, bọn họ đã đến gặp sư phụ, theo đúng như những gì mà Diệp Ngọc, Diệp Tu đã nói.
“Các con không hề ăn gì ở bữa tiệc phải không?” Diệp Lạc Hy khẽ nhíu mày, gặng hỏi.
Đám đồ đệ nhìn nhau, sau đó lại nhìn đến sư phụ nhà mình, ôn tồn thưa rằng: “Sư phụ, đồ Lang ca với các sư mẫu nấu ngon như vậy, chúng con không nuốt nổi thứ gì ở yến tiệc hết. Nhìn còn chẳng muốn ăn, huống hồ là bỏ vào miệng.”
Khóe miệng nàng giật giật. A! Đúng là quãng thời gian này nàng đã bị chiều chuộng đến hỏng hết cả người rồi a. Thậm chí là mới hôm qua nàng còn kiểm tra lại chính mình, cái cơ bụng của nàng đã biến mất, thay vào đó là một lớp mỡ mỏng trắng trắng, mềm mềm a. Giời ạ!
“Được rồi! Không ăn gì là tốt. Nghe ta nói đây. Ưng tộc làm phản. Điều này Lâm Túc đã sớm nhắc nhở ta. Chứng cứ làm phản cũng đã được ta thu về đầy đủ. Trong yến tiệc kia, Ẩm Cốt Tử đã bị hạ hết trong thức ăn rồi. Bây giờ trong đại yến, ngoài các những vị đã tu hành đến cảnh giới Huyễn Vương ra thì không còn ai có thể chiến đấu được. Ta muốn các con tạo ra một kết giới đủ vững đủ chắc để bảo vệ mọi người.” Nàng nói.
“Vâng!” Lưu Nhất Thanh ôm quyền.
“Không! Sư phụ!” Hạ Hàn Không đột nhiên giật nảy mình một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-thanh-yeu-vuong-chi-chien-than-tai-thuong-trung-sinh-ta-lam-lai-tat-ca/366495/chuong-225.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.