Chương trước
Chương sau
Mùa đông năm thứ hai của Diệp Lạc Hy lại… Nó là một mớ hỗn độn chưa từng có. Lý do đơn giản thì chính là chuyện của Đế Quân. Hắn ở lại Ma giới không chỉ có một năm mà ở liền tù tì đến chín mươi năm nhân gian. Cho nên, mùa đông khi Diệp Lạc Hy mất đi tiên đan, nàng đã ở lại Cửu Trùng Thiên để Nữ Oa chăm sóc. Đương nhiên là, Diệp Lạc Hy không có quyền từ chối Nữ Oa rồi. Nàng chỉ có thể ngoan ngoãn ở trên giường bệnh điều dưỡng lại cơ thể cho chính mình mà thôi.
Khác với những mùa đông lạnh giá khác, đêm tuyết rơi lạnh lẽo này, ở Diệp phủ lại ấm áp đến vô cùng. Vấn đề ở đây chính là, bốn người bọn hắn dựa theo những gì nhớ được từ đời trước, mà quyết định sẽ nấu một bữa lẩu uyên ương, để mọi người ăn cho ấm bụng.
Đương nhiên là, Diệp Lạc Hy không hề phản đối, hơn nữa còn muốn xem mọi người làm như thế nào.
Về vấn đề bếp núc thì dù cho Diệp Lạc Hy luôn làm đổ bể và thất bại toàn tập trong vấn đề này, thì bù lại nàng vẫn còn có bốn lão công vô cùng tài hoa trong khoản này nha. Nhìn xem, nhìn xem. Bàn tay điêu luyện của Thao Thiết đang lựa chọn phần thịt bò ngon nhất, thái mỏng một cách điêu luyện. Tuyệt kỹ đao pháp của Thao Thiết đúng là danh bất hư truyền. lát thịt hắn cắt ra không chỉ đều mà còn mỏng, rất vừa cho người ăn trong một lần gắp một miếng.
Đương nhiên là việc hiển nhiên từ xưa đến nay là phải có làm thì mới có ăn. Cho nên, Cùng Kỳ đã chia việc cho mọi người trong phủ cùng làm. Chính là, một nhóm sẽ có bốn người phụ trách. Tổng cộng có sáu nhóm.
Nhóm đầu tiên sẽ lo nước chấm. Nhóm này sẽ do Kim Mặc Nghiên phụ trách. Cùng Kỳ nói rằng, pha chế nước chấm cũng giống như luyện tiên đan vậy. Sai một ly, liền không cho ra mùi vị như ý nữa. Ngoài Kim Mặc Nghiên ra thì còn có thêm Viêm Cơ, Dực Minh Hiên, Bạch Hiểu Hiểu và Dương Tiễn lo liệu. Cùng Kỳ còn đe dọa rằng: nếu mấy người làm không được công việc đơn giản này thì nhịn lẩu.
Nhóm thứ hai, thứ ba, thứ tư, thứ năm sẽ đi tìm nguyên liệu để nấu ăn. Đương nhiên là vì đây là bữa ăn đặc biệt, cho nên nguyên liệu cũng đặc biệt không kém: thịt của ma thú. Lý do mà Cùng Kỳ để bọn họ đi tìm nguyên liệu là bởi vì thịt để nấu thành thức ăn này là thịt và rau của ma thú – thứ sinh vật tuy hung hăng, khó bắt và dữ tợn ấy lại cho ra chất lượng thịt và rau cực kỳ ngon và mọng nước. Bốn nhóm này sẽ lần lượt đi tìm là: rau xanh, thịt hải sản, thịt bò và thịt heo.
Nhóm thứ sáu sẽ có trách nhiệm nấu nước lẩu. Nhóm này do đích thân Cùng Kỳ, Đào Ngột phụ trách và lo liệu. Bởi vì nước lẩu đó chính là một trong những linh hồn của món ăn.
Riêng Hỗn Độn, hắn có trách nhiệm đi lấy Đào Mai Túy về.
Bởi vì bọn họ mời cả Nữ Oa, Khang Tư và Lâm Túc nữa, cho nên đối với ba con người ấy, bọn hắn lại không để ba người bọn họ làm gì cả, giống như Diệp Lạc Hy. Tại sao ư? Thứ nhất, ở đời trước, cũng chỉ có ba người bọn họ thương yêu Diệp Lạc Hy hết lòng thật sự. Thứ hai, oan tình đời trước của Diệp Lạc Hy được giải cũng là nhờ Lâm Túc và Khang Tư. Thứ ba, Diệp Lạc Hy lại kính trọng họ, xem họ chính là người nhà của mình. Người nhà của lão bà chính là người mà bọn hắn cũng phải tôn trọng theo. Đương nhiên là bọn hắn không để bọn họ làm rồi.
Diệp Lạc Hy ngồi nhìn mọi người làm, cảm thấy tay chân bứt rứt vô cùng. Nhưng bởi vì nàng đang đóng kịch, cho nên không thể làm được gì. Bình thường thì nàng bận đến đầu tắt mặt tối, bây giờ thì đột nhiên được cung phụng như tiểu tổ tông, lại còn quá rảnh rỗi, nhất thời khiến Diệp Lạc Hy không chỉ không quen mà còn không chấp nhận được sự thật này.
Cũng may là bọn hắn đã lường trước được việc này, cho nên đã bố trí Chiết Nhan ở bên cạnh nàng, thỉnh thoảng ông sẽ châm lên người Diệp Lạc Hy vài huyệt, khiến nàng vô lực mà ngồi yên trên ghế.
“Chiết.Nhan.Thượng.Thần.” Diệp Lạc Hy thật sự bị ông ta chọc cho tức muốn nổ đom đóm mắt luôn. Tại sao đến cả ông ta cũng nghe theo lời của Hỗn Độn chứ?
“Tiểu nha đầu, ngươi chịu khó chút đi. Mấy vị kia của ngươi, vị nào vị đấy đều là kẻ có thể hủy cả thiên, diệt cả địa đấy. Ta không muốn cùng bọn họ đắc tội đâu.” Chiết Nhan cười ha ha với Diệp Lạc Hy.
Nàng nhìn cái bản mặt của ông ấy, sắc mặt từ đen nhọ nồi chuyển sang đen mặt than luôn.
“Ông… mấy tên vô lại đó lại hứa với ngài cái gì à?”
“Hô hô hô, quả nhiên là tâm can đại bảo bối của Tứ Đại Hung Thú nha. Người đoán đúng ghê đó. Hô hô hô.”
Diệp Lạc Hy sắc mặt u ám nhìn Chiết Nhan. Nàng thật lòng bị ông ta chọc cho tức muốn chết luôn rồi.
“Hy nhi, nàng bất mãn gì sao?” Hỗn Độn đi tìm rượu về rồi, nhìn thấy ái nhân của mình đang phụng phịu giận dỗi, nhìn kiểu gì cũng giống hệt một tiểu a miêu đang xù lông lên với hắn, Hỗn Độn không nhịn được mà chọt tay vào cái má chụ ụ của nàng.
Diệp Lạc Hy quay lại trừng mắt với Hỗn Độn, nghiến răng: “Tại sao lại không cho ta làm gì chứ? Ta sắp bị mấy người bức tức chết rồi đây này!”
“Nàng đừng giận dỗi như thế mà. Dù sao thì bọn ta cũng chỉ muốn nàng nghỉ ngơi nhiều hơn thôi. Nàng đã vất vả một đời rồi. Bọn ta làm sao có thể để cho tiểu tâm can của ta phải khổ sở nữa chứ? Hiện tại nàng là người được ân sủng nhất trong cái nhà này. Nghỉ ngơi một chút không được sao?” Hỗn Độn mỉm cười, lại để nàng vùi mặt vào hõm cổ của nàng, hưởng thụ mùi thơm của cơ thể Diệp Lạc Hy. Mùi hoa anh đào thoang thoảng, nhẹ nhàng mà tự nhiên, được đọng lại sâu trong cả nếp áo, nếp quần. Mùi hương khiến hắn dễ chịu vô cùng, cũng chỉ có tư vị này mới khiến Hỗn Độn – một kẻ khát máu bậc nhất trong những kẻ khát máu – cảm thấy bình yên và tĩnh lặng.
Đột nhiên…
Nữ Oa tóm lấy cổ áo của Diệp Lạc Hy, kéo nàng về phía mình. Lâm Túc trái, Khang Tư phải tóm lấy bả vai của Hỗn Độn, tách hai người họ ra hai bên ngay lập tức. Diệp Lạc Hy và Hỗn Độn đều ngớ ra, còn chưa hiểu ất giáp, đông tây gì thì đã nghe Cùng Kỳ cùng Đào Ngột oang oang từ ngoài sân vào: “Hỗn Độn! Cái tên khốn nạn nhà ngươi! Dám thừa lúc chúng ta bận bịu, ngươi lại dám một mình hưởng thụ sao?”
“Khuê nữ nhà chúng ta, chúng ta yêu thương con bé bao nhiêu, đâu phải cho ngươi ở đây ban ngày ban mặt kim ốc tàng kiều đâu chứ?! Nhìn ngứa hết cả mắt!” Nữ Oa trừng mắt nhìn Hỗn Độn. Tiểu tử thối, đừng có hòng bắt nạt Hy nhi ngây thơ của nàng. Có thể khuê nữ ngốc nhà nàng không biết, nhưng nàng thì biết được, tiểu tử thối kia đang muốn cái gì đó!
“Thiếu niên à.” Khang Tư vỗ vai Hỗn Độn, nói: “Ngươi muốn rước muội ấy về dinh cũng được. Nhưng ít nhất cũng phải kiệu tám người khiêng, đem theo mười vạn dặm hồng trang sính lễ thì mới qua được cửa. Chứ nếu không, ngươi cứ ở đây thân mật với nàng ấy, sợ rằng với tính cách muội khống của Oa nhi, có khả năng cao ngươi sẽ thảm vô cùng đấy nha.” Hắn muốn nhắc khéo cho tiểu cô gia như Hỗn Độn nhớ, chủ cái nhà này ngoài Diệp Lạc Hy ra còn có một Nữ Oa nữa a.
“Tiểu tử thối. Nha đầu đó dù sao cũng được lão phu xem như điệt nhi. Ngươi dám lợi dụng ăn đậu hủ của nó thêm lần nữa, đừng trách lão phu đem ngươi chém ba ngàn đao, một đao cũng không thiếu.” Lâm Túc siết tay lên vai Hỗn Độn, đồng thời mặt cũng nổi gân, mở cả uy áp, nghiến răng mà gằn từng chữ một.1
“À. Vâng!” Hỗn Độn vô sắc.
Đào Ngột và Cùng Kỳ tuy rất hả dạ về cái cám cảnh mà Hỗn Độn đang phải chịu đựng. Nhưng đồng thời cũng ớn lạnh trước thế lực băng hỏa lưỡng trùng thiên của Lâm Túc và Nữ Oa dành cho Hỗn Độn. Tại sao ư? Bởi vì Hỗn Độn đã được lĩnh giáo rồi. Ai mà biết được kẻ tiếp theo lĩnh giáo có phải là bọn hắn hay không?
Sau đó, món lẩu uyên ương phiên bản khổng lồ, siêu lớn, siêu nhiều, siêu ngon cũng hoàn thành.
Và tất nhiên, tình cảnh trước mặt khiến cho đám đồ đệ nhìn nhau. Ân, lẩu uyên ương thì cũng ngon đấy. Nhưng quý vị có thấy ai như chúng tôi chưa? Vừa dùng lẩu uyên ương rất ngon, nhưng trộn trong từng miếng thức ăn ngon lành, nóng hổi, được nhúng qua nước lẩu nóng ấm, cay nồng trong cái mùa đông lạnh giá này chính là mùi vị của cẩu lương. Ôi, chúng ta, những con người tôn thờ quan niệm nhân sinh cô độc đến già như chúng ta hà tất gì phải chứng kiến một màn cẩu lương ân ân ái ái như thế này hả giời ơi?!
Nhìn đi! Nhìn đi! Sư phụ vô cùng thụ sủng, được các sư mẫu chăm sóc một cách vô cùng tỷ mỉ và vui vẻ. Thậm chí là người còn chẳng phải động tay vào bất cứ thứ gì cả. Tất cả đều là các sư mẫu cung phụng cho người nha.
Liếc mắt qua bên trái, chính là cám cảnh của Nữ Oa và Khang Tư. Tình ý kín đáo mà nồng đượm, ánh mắt của chúng ta giao nhau chính là điểm mà không gian xung quanh như ngưng đọng, tất cả chẳng còn lại gì ngoài nồi lẩu uyên ương nóng hổi, những miếng thịt ngon lành được đích thân Khang Tư làm cho Nữ Oa ăn, dường như sự tồn tại của chúng sinh xung quanh đều trở thành vô hình.
Liếc mắt qua bên phải, chính là cảnh tượng tiểu tử Dực Minh Hiên mới có sáu trăm tuổi đầu, lại mang theo vẻ mặt sủng nịnh nhìn Viêm Cơ tỷ tỷ vui vẻ vừa ăn vừa chỉnh lửa của nồi lẩu cho nó đừng bị nguội mất, kèm theo đó chính là những câu nói đường mật khiến bao nhiêu chúng sinh ở đây cảm thấy bản thân mình chính là người vô hình.1
Lại nhìn sang phía Đông Bắc, chính là huynh đệ tình thâm Tam Lang, Ma Long. Nhìn thì có vẻ bọn họ ghét nhau lắm, nhưng đến khi nhìn kỹ lại, bọn họ mới thấy được sự nhường nhịn và nhẫn nại của Tam Lang dành cho cái tính trẻ con tùy hứng của Ma Long. Giống như, Tam Lang đang tận hưởng một vài khoảnh khắc đáng nhớ của Ma Long đi.1
Ở phía Tây Nam, chính là hai vị tỷ muội Diệp Mi, Diệp Thanh lúc nào cũng bồi bổ cho Diệp Liên tỷ tỷ. Giống như, trái phải đều muốn nuôi mập Diệp Liên một chút. Dù sao, Diệp Liên gầy thì cũng gầy thật, nhưng ánh mắt của hai người Diệp Mi, Diệp Thanh cứ nhìn Diệp Liên, cảm giác giống như cái cách tiểu tử Dực Minh Hiên nhìn Viêm Cơ tỷ tỷ như thế này là sao hả giời ơi?!1
Chúng ta chính là không hề tồn tại nha.
Lưu Nhất Thanh vừa bóc khoai lang nướng cho Tiêu Nguyệt Hoa, vừa kể khổ, hai hàng nước mắt đọng lại, lăn dài trên hàng mi cong, giống như mang theo nỗi oán thán cuộc đời cẩu độc thân của tất thảy mười hai huynh đệ này, ai mà thấu được đây?!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.