Nguyên Thủy Thiên Tôn cười khổ, ông ôn tồn: “Mọi chuyện là từ Đế Quân mà ra. Con có thể nói hết mọi chuyện với ta, ta nhất định sẽ giúp con đòi lại công đạo.”
“Nếu như muốn đòi lại ta công đạo, phải đích thân ta đòi lại mới có giá trị. Để các ngài thay mặt cho ta, không có chút giá trị, ý nghĩa nào với ta hết. Dù sao, đời trước ta cũng quen gồng gánh một mình tất cả mọi chuyện rồi. Bây giờ mọi chuyện ta cũng muốn đích thân ta làm. Ta không cần đến sự giúp đỡ của các ngài.”
“Tại sao con phải kiên quyết muốn tự mình báo thù như vậy?”
Diệp Lạc Hy mỉm cười. Nàng lại dùng thuật chia sẻ ký ức, nhưng lần này không phải chỉ có một phần, mà là tất cả những ý thức mà nàng có. Nàng chạm tay lên trán của Nguyên Thủy Thiên Tôn, cho ông ấy thấy tất cả những gì mà ông cần thấy.
Đoạn ký ức kết thúc, Nguyên Thủy Thiên Tôn ông ngồi đấy, thẫn thờ. Dường như ông không tin về tất cả những gì mà Diệp Lạc Hy đã trải qua. Nó… thực sự điều đó quá kinh khủng và tàn nhẫn. Khuê nữ của ông, đã từng phải sống qua một đời như vậy ư?
“Ông có thể tin, hoặc không, tùy thích. Ta không có quyền ở đây nói với ông. Nhưng mà Nguyên Thủy Thiên Tôn à. Lúc này ta còn kính trọng ông, gọi ông một tiếng Nguyên Thủy Thiên Tôn, chính là vì ơn dưỡng dục của ông đối với sinh mẫu của ta. Nhưng không phải vì vậy mà ta có thể bỏ qua tất cả lỗi lầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-thanh-yeu-vuong-chi-chien-than-tai-thuong-trung-sinh-ta-lam-lai-tat-ca/366476/chuong-210.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.