Chương trước
Chương sau
“Sư huynh, sư phụ thật sự đã dặn chúng ta như vậy sao?” Chu Thành có chút không tin, hắn phải trợn cả mắt ra để hỏi lại.
“Huynh nghĩ là chúng ta tránh xa khu vực của sư phụ càng xa càng tốt đi a.” Lưu Nhất Thanh đỡ trán, dặn dò các đệ muội.
“Hôm qua sư phụ….” Bạch Hiểu Hiểu vẫn còn cảm giác sợ hãi đến đứng không nổi, rốt cuộc là Kim Mặc Nghiên phải ra tay cõng Bạch Hiểu Hiểu từ cổng thi đấu đến đây.
“Muội bình tĩnh, có gì từ từ nói, đừng có hoảng quá.” An Nhiên dỗ lưng cho Bạch Hiểu Hiểu, an ủi đầy yêu thương.
“Hức! Oa!” Bạch Hiểu Hiểu bật khóc lên, nói: “Sư phụ lại sinh lòng hận thù nữa rồi! Hức! Hức!”
“Nha đầu ngốc.” Kim Mặc Nghiên xoa đầu Bạch Hiểu Hiểu: “Sư phụ lúc nào cũng hận thiên địa này, cũng oán trách chúng ta. Có điều, người rất giỏi kìm nén tất cả để không ai biết được những thứ người đang chịu đựng là gì. Muội còn nhỏ, muội không hiểu được đâu.”
Thật ra, trong lòng của mỗi đồ đệ lớn lên dưới cánh của Diệp Lạc Hy, bọn chúng luôn dằn vặt với tội lỗi mà chúng đã gây ra cho sư phụ kính yêu của mình. Nhưng, hiện tại, chúng không đủ khả năng và tư cách để giúp sư phụ giảm đi sự hận thù đã ăn sâu vào xương tủy của Diệp Lạc Hy. Thậm chí, hiện tại người duy nhất có đủ can đảm để đối diện cùng sư phụ là Lưu Nhất Thanh, hắn vẫn còn đang run rẩy bởi ánh mắt lạnh như băng của sư phụ.
Chỉ là, thân là các huynh trưởng, các sư huynh, là anh lớn trong nhà, bốn vị huynh trưởng Lưu Nhất Thanh, Kim Mặc Nghiên, Nhạc Tử Liêm và Hạ Hàn Không, thêm với hai trưởng tỷ là Mục Thiên Thiên, An Nhiên, mặc dù bây giờ, cả sáu người bọn họ đều rất sợ hãi khi phải đối diện cùng với sư phụ, nhưng họ vẫn phải cố gắng nén cơn sợ mà dỗ dành các đệ muội của mình.
Lục Hạo siết chặt tay. Ánh mắt y nhìn về phía đài cao, nơi có Đế Quân cao cao tại thượng đang ngồi ở đấy, nhàn nhã hưởng thụ sự an nhàn trong khi đồ đệ của lão bị người đời dè bỉu, dèm pha, cũng là do chính lão mà thành. Y nói: “Đệ thề, sẽ có một ngày, chính tay đệ sẽ kéo lê lão Đế Quân kia trên con đường đến Tru Tiên Đài.”
Lục Bắc Quân vỗ vai y, nói: “Vậy thì ta sẽ đi cùng đệ.”
“Được rồi!” Lưu Nhất Thanh vỗ tay hai cái, chấm dứt một loạt các suy nghĩ không có gì hay ho của các đệ muội rồi nói: “Bây giờ chúng ta tự mình tách nhóm ra rồi cùng đi. Nhất định phải giết được nhiều nhất có thể mà không được thể hiện bản ngã của mình quá nhiều. Nếu như không thể giết được quá nhiều thì ít nhất cũng phải lọt được vào trận đánh tiếp theo.”
“Vâng!” Đám nhóc cúi đầu.
Trong khi đó, trên thượng đài cao, Tiêu Nguyệt Hoa cùng Dương Tiễn ngồi chung một lọng, bọn họ có một khoảng cách nhất định, nhưng câu chuyện của họ cùng nhau nói về đều chỉ xoay quanh một người: Diệp Lạc Hy.
Càng trò chuyện cùng nhau, bọn họ càng nhận ra rằng cả hai người chính là người cùng một nhà. Có điều, đối với Hao Thiên Khuyển mà nói, đây lại trở thành một cuộc đấu đá rất gay gắt giữa hai vị đại nhân trước mắt.
“Nhị Lang đại nhân, quá lời rồi. Ta mới là người hiểu biết được tỷ tỷ nhiều nhất. Mọi thói quen của tỷ tỷ khi còn ở Ma giới, ta là người hiểu rõ nhất a. Người không thích ăn cay, người thích nhất là ăn cá. Tính cách của tỷ tỷ thích nhất là trộm trèo tường ra ngoài. Rất hiếm khi tỷ tỷ đi bằng cửa chính a.” Tiêu Nguyệt Hoa cười khúc khích.
“Ôi chao! Thật sự là khiến ta ngạc nhiên quá. Nhưng thời gian quận chúa ở bên cạnh chúa công nhà ta được bao nhiêu lâu chứ? Ta đã ở bên cạnh người hai mươi hai mươi chín năm sáu tháng lẻ chín ngày. Ngươi tưởng rằng ngươi hiểu được rõ chúa công hơn ta sao? Chúa công không chỉ thích trèo tường, không chỉ thích ăn cá, không thích ăn cay mà người còn có sở thích ngư ông đắc lợi nữa cơ. Người chỉ cần phất tay một cái, liền có thể hô gọi thiên quân vạn mã quay đầu. Ngươi nói xem, khoảng thời gian người ở nhân gian, huy hoàng nhất chính là bao giờ? Ngươi đã bao giờ có được vinh hạnh được diện kiến gương mặt của người trước khi người phi thăng lên làm tiểu thần quân chưa? Ngươi đã thấy dáng vẻ người mộc mạc, thanh cao khi chỉ vận một bộ bạch y thuần khiết bao giờ chưa? Hay là ngươi đã từng ngồi lại cùng chúa công đánh một ván cờ, uống một chum rượu, cùng nhau bàn việc quân cơ đại sự thâu đêm chưa?”
Dương Tiễn càng nói, càng khiến cho đối phương cảm thấy thua thiệt và đau lòng khôn nguôi. Từng câu từng chữ của Dương Tiễn nói ra như những mũi tên vô hình xuyên thẳng vào trái tim thiếu nữ nhỏ bé, yếu đuối, mong manh của Tiêu Nguyệt Hoa. Đồng thời dọa cho Hao Thiên Khuyển ngồi bên cạnh trong người thầm túa ra mồ hôi lạnh. Chủ nhân nhà hắn từ khi nào nói nhiều như vậy? Từ khi nào miệng lưỡi sắc bén cũng chẳng khác gì Nguyệt Lão như vậy? Diệp Lạc Hy! Ngươi lén bỏ đan dược ngươi luyện hỏng cho chủ nhân nhà ta uống đấy phỏng?
Tiêu Nguyệt Hoa ôm tim, tức muốn trào máu họng đi được. Nàng liếc mắt nghiến răng nhìn Dương Tiễn rồi nói: “Hừ! Ngươi chẳng qua chỉ là một tên sống lâu hơn ta một chút, vinh hạnh lịch kiếp, may mắn gặp được tỷ tỷ, cùng nàng trải qua một đời thôi mà? Chậc! Vậy thì đã là gì? Ta còn từng sống với tỷ tỷ suốt năm vạn năm. Ngươi, trải nghiệm bao giờ chưa?”
“Chậc chậc! Ta chưa từng trải nghiệm qua quãng thời gian đó.” Hắn mở phạch quạt xếp ra, phe phẩy nói: “Nhưng nó cũng sẽ không xảy ra lại đâu. Bởi vì chúa công nhà ta sẽ chẳng bao giờ gả đến Ma giới nữa. Ngươi, cũng chẳng có cái quãng thời gian năm vạn năm chung sống với chúa công.”
Ý tứ khinh bỉ vô cùng rõ ràng. Điều đó làm cho Tiêu Nguyệt Hoa tức đến trào máu họng. Nàng liếc nhìn tên này, thầm nghĩ, quả nhiên là quân sư của tỷ tỷ, được đích thân tỷ tỷ dạy dỗ có khác. Miệng lưỡi là gươm đao. Nàng khẽ liếc mắt nhìn Dương Tiễn một cái rồi nói: “Ta từng tắm chung với tỷ tỷ rồi.”
Phụt!
Dương Tiễn phun cả rượu trong miệng ra, ho sặc sụa.
“Ngươi… Ngươi… Ngươi…. Nam nữ thụ thụ bất tương thân, ngươi lại dám hạ thấp ta như vậy?” Dương Tiễn chỉ tay vào mặt Tiêu Nguyệt Hoa. Hắn không nghĩ được là Tiêu Nguyệt Hoa là một người vô liêm sỉ như vậy, ban ngày ban mặt lại có thể thản nhiên tuyên dâm như vậy.
“Sao hả? Sao hả? Ghen tị không? Ta còn được tỷ tỷ chà lưng cho đấy nhé.” Tiêu Nguyệt Hoa bày ra vẻ mặt vô lại, cười đến vô sỉ, giống như đắc thắng với Dương Tiễn.
Dương Tiễn thở dài, hắn nói: “Vậy ngươi biết, hiện tại bên cạnh chúa công vừa có thêm một mỹ nhân vô cùng xinh đẹp, dung mạo lại có đến chín, mười phần giống chúa công không? Nàng ta có thể ở trước mặt ca ca ngươi có được nụ hôn của chúa công đấy.”
Thật sự là hôm đó hắn cũng hoảng lắm. Mà không chỉ có hắn hoảng, cả Lang huynh cũng hoảng kinh khủng lắm a.
Tiêu Nguyệt Hoa ngay lập tức trở thành tượng đá. Rượu trong miệng Hao Thiên Khuyển tuôn ra như suối sa. Ai cơ? Lạc Hy á? Diệp Lạc Hy á? Nàng ta không phải giống cái sao? Sao…. Sao…. Sao lại có thể…..
“Không thể nào! Ta không tin!” Tiêu Nguyệt Hoa càng kinh ngạc hơn, suýt chút nữa là lật cả bàn.
“Ngươi không tin là việc của ngươi, nhưng đó là sự thật. Nói thật, ta cũng chẳng có gì phải ngạc nhiên cả. Cái lúc chúa công vẫn là phàm nhân, từng có một thời gian, ngài làm tan nát cõi lòng của đại đa số nữ nhân của cả một đại lục, chỉ vì ngài ấy tuyên bố rằng cả đời này sẽ không thành gia lập thất đấy.” Dương Tiễn cố gắng giữ cho tâm thế bình tĩnh nhất, nhưng bản thân lại vô cùng run sợ. Bốn vị chủ mẫu của hắn, tuy hắn không rõ xuất thân từ đâu, bản chất là gì, chân thân lại là gì, nhưng hắn dám chắc, chủ mẫu đáng sợ hơn chúa công vô cùng. Nếu như không phải có chúa công ở trước mặt, sợ là các chủ mẫu có thể xé xác bất cứ giống đực nào ở gần chúa công trong phạm vi một trượng.
Tiêu Nguyệt Hoa hoàn toàn suy sụp, bị đánh bại một cách triệt để.
“Ta thua rồi.” Tiêu Nguyệt Hoa vô lực thốt lên, bản ngã bay phiêu phiêu trong gió, nhìn kiểu gì cũng là một người bị hút hết sinh khí sống, trông như một cái xác khô vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.