“Sư huynh, sư phụ thật sự đã dặn chúng ta như vậy sao?” Chu Thành có chút không tin, hắn phải trợn cả mắt ra để hỏi lại.
“Huynh nghĩ là chúng ta tránh xa khu vực của sư phụ càng xa càng tốt đi a.” Lưu Nhất Thanh đỡ trán, dặn dò các đệ muội.
“Hôm qua sư phụ….” Bạch Hiểu Hiểu vẫn còn cảm giác sợ hãi đến đứng không nổi, rốt cuộc là Kim Mặc Nghiên phải ra tay cõng Bạch Hiểu Hiểu từ cổng thi đấu đến đây.
“Muội bình tĩnh, có gì từ từ nói, đừng có hoảng quá.” An Nhiên dỗ lưng cho Bạch Hiểu Hiểu, an ủi đầy yêu thương.
“Hức! Oa!” Bạch Hiểu Hiểu bật khóc lên, nói: “Sư phụ lại sinh lòng hận thù nữa rồi! Hức! Hức!”
“Nha đầu ngốc.” Kim Mặc Nghiên xoa đầu Bạch Hiểu Hiểu: “Sư phụ lúc nào cũng hận thiên địa này, cũng oán trách chúng ta. Có điều, người rất giỏi kìm nén tất cả để không ai biết được những thứ người đang chịu đựng là gì. Muội còn nhỏ, muội không hiểu được đâu.”
Thật ra, trong lòng của mỗi đồ đệ lớn lên dưới cánh của Diệp Lạc Hy, bọn chúng luôn dằn vặt với tội lỗi mà chúng đã gây ra cho sư phụ kính yêu của mình. Nhưng, hiện tại, chúng không đủ khả năng và tư cách để giúp sư phụ giảm đi sự hận thù đã ăn sâu vào xương tủy của Diệp Lạc Hy. Thậm chí, hiện tại người duy nhất có đủ can đảm để đối diện cùng sư phụ là Lưu Nhất Thanh, hắn vẫn còn đang run rẩy bởi ánh mắt lạnh như băng của sư phụ.
Chỉ là, thân là các huynh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-thanh-yeu-vuong-chi-chien-than-tai-thuong-trung-sinh-ta-lam-lai-tat-ca/366462/chuong-196.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.