Thực Trùng vốn dĩ không có đôi mắt tinh ranh, nhưng ngược lại, chúng có đôi tai vô cùng thính, có thể nghe ra những âm thanh dù là bé nhất. Cho nên, Diệp Lạc Hy vừa gặp liền dùng quang căn, chọc mù mắt Thực Trùng. Vừa tranh thủ lấy máu của nó, vừa tranh thủ làm cho nó bị điếc cả ta bằng lôi nộ. Thực Trùng đang ngủ ngon, lại bị một kẻ không biết sống chết mà chọc giận. Thậm chí, kẻ này còn không sợ cái miệng có đầy răng, mọc thành hình xoắn ốc của nó, càng không sợ thân thể to lớn đến vài trượng, thậm chí còn có vạn chân của nó mà lao đến quấy nhiễu giấc ngủ, còn làm nó vừa mù vừa điếc.
Diệp Lạc Hy vừa bước vào địa phận này, đã nhìn thấy một quang cảnh khiến nàng cảm thấy kinh tởm. Chính là một đường sóng lượn chồng chéo nhau, cuộn lại với nhau, hàng vạn cái chân bọ lô nhô lúc nhúc đan đan xéo xéo vào nhau, lớp lớp tầng tầng đan xen. Đây chính là phần thân của Thực Trùng. Diệp Lạc Hy biết, lớp vỏ này của nó cứng giống như thạch kim, kiếm bình thường không thể xuyên qua được. Nhưng lớp vỏ này lại nhạy cảm giống như da vậy, chỉ cần có một cái đụng chạm cũng đủ khiến cho nó phát hiện ra có người xâm phạm địa phận.
Cho nên, Diệp Lạc Hy không hề dùng cách thức thông thường để tiếp cận mà là nàng trực tiếp ngự kiếm bay về phần đầu của Thực Trùng, sau đó trực tiếp dùng âm căn khuếch đại âm lượng, dùng một đạo thiên lôi đánh xuống, gây ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-thanh-yeu-vuong-chi-chien-than-tai-thuong-trung-sinh-ta-lam-lai-tat-ca/366445/chuong-179.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.