“Dương Vi Định, ngươi cũng hạn chế tiếp xúc với chủ nhân đi, nếu như ngươi không muốn bị đồ sát bởi mấy lu giấm chua ủ cả hai mươi vạn lẻ hai năm của chủ nhân nhà ta đổ hết lên đầu ngươi nha.” Tam Lang trừng mắt cảnh cáo Dương Tiễn. Suy cho cùng, Tam Lang và Dương Tiễn khi hai người còn là Tát Lãng và Dương Vi Định, cũng được xem là hai vị bằng hữu.
“Hắn nói vậy là sao?” Dương Tiễn khó hiểu.
“Khụ!” Tam Lang ho khan, nói: “Chính là, hậu cung của chủ nhân sẽ nổi giận. Nói dễ hiểu hơn nữa chính là, các phu quân của chủ nhân ta sẽ ghen chết nhà ngươi đó.” Tam Lang nở nụ cười cứng nhắc với Dương Tiễn, thầm mắng hắn là đồ não tàn. Khi Dương Tiễn nhà ngươi là Dương Vi Định, ngươi thông minh hết phần thiên hạ luôn cơ mà, tại sao đến giờ ta nói ẩn ý như vậy, lại khiến cho ngươi khó thông não thế?
“Các phu quân?” Dương Tiễn càng trợn mắt khó hiểu nhìn Diệp Lạc Hy.
“Khụ! Thì… sư phụ ta nuôi được hậu cung, thì ta nuôi được nam sủng, có gì khó hiểu đâu." Diệp Lạc Hy cười ha ha.
Dương Tiễn trợn cả mắt, sau đó trong mắt hắn có chút phức tạp. Diệp Lạc Hy hãy còn đang gãi gãi má, nàng đang định thoái thác để tiếp tục kế hoạch đang dang dở, nhưng Dương Tiễn nào có dễ dàng tha cho cái chúa công đã từng làm tan vỡ bao nhiêu trái tim thiếu nữ nhà hắn chứ? Mặc kệ Diệp Lạc Hy đang muốn chạy, hắn liền tìm một chỗ để hai người có thể nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-thanh-yeu-vuong-chi-chien-than-tai-thuong-trung-sinh-ta-lam-lai-tat-ca/366442/chuong-176.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.