“Sư phụ! Sư phụ!”
Một bóng đen nhỏ lao vào lòng Diệp Lạc Hy khiến nàng bất giác theo bản năng đưa tay ôm lấy bóng đen nhỏ kia. Là Bạch Hiểu Hiểu.
“Hiểu Hiểu, con sao thế?” Nàng ngạc nhiên khi Bạch Hiểu Hiểu lại chạy ra như vậy, thậm chí còn chạy chân trần mà ra. Đứa nhỏ này, bao nhiêu tuổi rồi chứ? Đã là một tiểu tiên đồng rồi mà vẫn còn lanh chanh như đứa trẻ năm, sáu tuổi không bằng. Trời ạ!
Bạch Hiểu Hiểu vừa lao ra, liền ôm chặt lấy nàng, giống như nàng vừa đi xa vài ngàn năm mới về vậy.
“Hiểu Hiểu. Sư phụ không sao.” Diệp Lạc Hy dường như hiểu ra vấn đề. Hiểu Hiểu nhà nàng nhạy cảm với cảm xúc vô cùng, cho nên, có lẽ đứa nhỏ này, có lẽ là bị cảm xúc của nàng hiện tại dọa cho sợ rồi. Nàng đưa tay dỗ dỗ lưng nó: “Ta dọa con sợ sao? Ta xin lỗi mà, được không?”
Bạch Hiểu Hiểu một mực lắc đầu. Đây chính là cảm xúc thật sự của sư phụ. Sư phụ luôn vì nàng còn nhỏ mà che giấu rất tốt. Chỉ là đáng tiếc, từ sau cái đêm nàng và các huynh tỷ phát hiện ra người bọn họ yêu thương nhất đã trải qua những gì, Bạch Hiểu Hiểu đã sớm trưởng thành hơn, hiểu chuyện hơn rất nhiều. Rất hiếm khi sư phụ ở trước mặt huynh đệ tỷ muội bọn họ bộc lộ cái gì, khiến cho Bạch Hiểu Hiểu đôi khi quên mất, sư phụ là một người đang mang sự thù hận cao đến thế nào. Hôm qua xảy ra nhiều chuyện đến mức bọn họ thậm chí còn cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-thanh-yeu-vuong-chi-chien-than-tai-thuong-trung-sinh-ta-lam-lai-tat-ca/366433/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.