Lưu Nhất Thanh trúng phải giới tiên. Tuy rằng chỉ có một đòn nhưng đòn đánh đó là dùng giới tiên chuyên để phạt thượng thần. Hắn chỉ mới là một linh thần, tuyệt nhiên không thể đỡ lại được một chiêu này. Vừa vào đến hậu viện, hắn đã muốn gục xuống, nhưng vì hắn không muốn kinh động đến các đệ muội, càng không muốn kinh động đến sư phụ, hắn mới cố gắng chịu đựng. Sau khi đuổi được Lam Hạo, Lục Bắc Quân ra ngoài, hắn mới gục xuống phun ra một ngụm máu tươi.
Lưu Nhất Thanh ôm lấy ngực đau nhói, nằm gục trên giường, để mặc bản thân chìm vào mê man.
Trong cơn mê man đó, hắn cứ ảm ảnh mãi hình bóng của vị ân sư dạy dỗ hắn, người cho hắn một mái nhà bị chính tay hắn đóng vào cơ thể người một ngàn đinh tiêu hồn. Và cả hình ảnh người đứng trên đài cao ngày hôm đó, trong bộ bạch y nhuộm một màu đỏ chói mắt, càng khiến hắn thêm tuyệt vọng. Hắn không thể hét lên, cũng không thể ngay lập tức xông ra cứu được sư phụ của hắn. Cơ thể hắn bất động. Dường như những gì hắn nhìn thấy đều là thật, chỉ là hắn bị giam cầm trong chính thân xác của mình.
Khoảnh khắc hắn nhìn thấy nụ cười cay đắng của nàng, cũng là lúc cơ thể mỏng manh kia tự nguyện rơi khỏi Tru Tiên Đài.
Đúng lúc này, hắn lại cảm nhận được một cỗ linh lực đổ vào cơ thể của hắn. Vừa mềm mại, vừa ấm áp, vỗ về hắn giống như một vòng tay của ai đó, vô cùng quen thuộc. Quen thuộc đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-thanh-yeu-vuong-chi-chien-than-tai-thuong-trung-sinh-ta-lam-lai-tat-ca/366422/chuong-156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.