Dực tộc có thế chiến rất mạnh, lại có thể làm quân tiên phong đi đầu, quả thực là rất thích hợp để lên tiền tuyến. Chỉ là năm đó, Dực Vương có chủ ý thế nào, ngay cả Tiêu Nguyệt Dạ cũng không hề biết. Sao Diệp Lạc Hy lại hiểu rõ như vậy?
“Vốn dĩ ta cũng không muốn biết đâu. Có điều năm đó ta cùng tiểu tử Thẩm Minh Hiên chính là có đánh nhau mới quen biết. Trong đại chiến Cửu Lâu Xà tà thần và thánh chiến bảy ngày, Thẩm Minh Hiên đã dẫn theo một thế lực lớn khác của Dực tộc cùng hợp tác với Thiên giới dẹp yên Cửu Lâu Xà. Sau đó Thiên Đế mới niệm công lao mà tha chết cho trên dưới Dực tộc tội danh làm phản.”
Thao Thiết gật đầu: “Hiện tại Dực tộc mạnh nhất là nhị hoàng tử. Quyền lực nhất là đại hoàng tử. Tam hoàng tử vừa chào đời liền mất mẹ, thậm chí còn phải sống cơ cực ở lãnh cung. Nhưng hiện tại, nàng làm sao có thể đến lãnh cung của Dực tộc để tìm người chứ? Dù sao thì, nàng cũng đâu thể nào xông trực tiếp vào Dực tộc được?”
Diệp Lạc Hy mỉm cười, nói: “Ta đã sớm nói Viêm Cơ thay ta đi làm việc đó từ vài năm trước (tính theo thời gian ở Lục địa thất hải) rồi. Viêm Cơ lấy thân phận làm sư, thu nhận tiểu tử này, bí mật âm thầm dạy dỗ y. Việc bây giờ của chúng ta cần làm chính là lấy Tỳ Bà quả. Tương lai có thể chúng ta không cần thứ này, nhưng Thẩm Minh Hiên thì lại cần. Bởi vì hắn là kẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-thanh-yeu-vuong-chi-chien-than-tai-thuong-trung-sinh-ta-lam-lai-tat-ca/366411/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.