Khoảnh khắc Tiêu Nguyệt Dạ muốn đưa tay ra chạm đến Diệp Lạc Hy, nàng đã khẽ nhíu mày, muốn né tránh cái đụng chạm này. Có lẽ Tiêu Nguyệt Dạ đã thấy được điều đó, nhưng hắn dường như không có ý định dừng lại.
Đúng lúc này, một bóng đen từ đâu nhanh chóng xuất hiện. Một lực đạo rất nhẹ ôm lấy nàng vào lòng, khẽ lùi lại mấy bước. Lực đạo còn lại, chính là giữ lấy Tiêu Nguyệt Dạ, không cho hắn được phép chạm đến nàng nữa.
Hai người đồng loạt cùng xuất hiện kia chính là Đào Ngột và Thao Thiết.
“Ngươi làm gì vậy hả?” Tiêu Nguyệt Dạ muốn vùng tay khỏi Thao Thiết. Đáng tiếc, lúc này Thao Thiết đang vô cùng tức giận. Ánh mắt Thao Thiết đỏ ngầu, giống như lúc trước khi hắn gặp nàng, hắn luôn điên cuồng giết người làm thú vui vậy. Mặc dù hiện tại, thực lực của Thao Thiết hơn rất nhiều Tiêu Nguyệt Dạ, có điều, hắn cũng không ngại ngay tại đây giết người diệt khẩu đâu.
Tiêu Nguyệt Dạ đã đạt đến cảnh giới Huyễn Vương. Thực lực có thể so với các thần cổ là ngang hàng. Nhưng hắn không hiểu vì sao, khi hắn đối diện với Thao Thiết, lại có cảm giác như đang đối diện với một cỗ áp lực nào đó nặng đến mức hắn sắp nghẹn chết.
“Phong Trí, Mạc Quân. Hai người thôi đi được không?” Diệp Lạc Hy xoa xoa thái dương, tỏ vẻ đau đầu khốn cùng, gọi hai người bọn hắn.
Thao Thiết nghe nàng gọi, liền thu lại sát khí, buông tay Tiêu Nguyệt Dạ ra. Từ một kẻ đang sát khí đằng đằng, ánh mắt hắn bây giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-thanh-yeu-vuong-chi-chien-than-tai-thuong-trung-sinh-ta-lam-lai-tat-ca/366402/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.