“Nếu như hắn không hiến thì ta sẽ hiến!”
Câu nói đó của Khang Tư và Lâm Túc khiến Nữ Oa rất kinh ngạc. Thậm chí là cả Diệp Lạc Hy cũng như thế.
“Lâm Túc, Khang Tư, hai người các ngươi vì sao lại vì Hy nhi nhà ta mà làm đến bực này? Nàng quan trọng với các ngươi đến thế hay sao?” Nữ Oa thật sự không hiểu nổi.
“Quan trọng.” Khang Tư nghiêm túc khẳng định: “Bởi vì quan trọng, cho nên mới hết mình.”
Nữ Oa nhíu mày trước câu nói không mấy rõ ràng này của Khang Tư. Rốt cuộc là vì sao lại cho rằng quan trọng?
“Còn ngươi? Vì sao ngươi lại lặn lội từ Đất Thánh đến đây chỉ vì một tiểu thần quân chưa có công chưa có danh?” Khang Tư bất giác hỏi ngược lại Nữ Oa.
Nữ Oa sững người một lúc, sau đó kiên định nói: “Vì đứa nhóc ấy là đứa nhóc đầu tiên và duy nhất có thể thoải mái, tự do gọi ta là tỷ tỷ. Và cũng là đứa đã giải tỏa được nỗi ẩn khúc trong lòng ta suốt cả vạn năm nay.”
Chuyện ẩn khúc trong lòng của Nữ Oa không có chuyện gì khác ngoài tỷ tỷ của nàng là Ngọc Tỷ thần quân. Nữ Oa vì cái chết của tỷ tỷ mà đau lòng khôn nguôi, đến mức sau khi Cửu Lâu Xà tà thần bị phong ấn, Nữ Oa lại đóng cửa bế quan ở Đất Thánh hết cả vạn năm không quay lại. Diệp Lạc Hy lần đó vì đi lạc đến Đất Thánh, đã vô tình gặp Nữ Oa.
Nữ Oa xưa nay là người rất hà khắc, gương mặt nàng lại toát lên vẻ nghiêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-thanh-yeu-vuong-chi-chien-than-tai-thuong-trung-sinh-ta-lam-lai-tat-ca/366387/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.