Diệp Lạc Hy sau khi lấy được sổ sinh tử, liền hội tụ lại với Cùng Kỳ ở ngay nơi bọn họ đến. Nhưng nàng đợi mãi, vẫn không thấy Cùng Kỳ ở đâu, liền thở ra một hơi. Còn đang dùng lửa đốt quách cuốn sổ đi thì từ đâu, một nữ nhân tuyệt sắc cao lớn chạy đến ôm chặt lấy nàng từ đằng sau. Nếu như không phải là gương mặt của Cùng Kỳ đập vào mắt nàng, nàng còn tưởng là nữ nhân nào giở trò háo sắc. Cùng Kỳ vốn dĩ có một nhan sắc rất bất phàm, thế nhưng Diệp Lạc Hy có trùng sinh thêm một lần nữa cũng không thể ngờ đến có một ngày, Cùng Kỳ lại ăn mặc xiêm y của vũ nữ, còn trang điểm lòe loẹt như kỹ nữ, chạy từ chính cung của Phán Quan chạy ra, ôm lấy nàng khóc tức tưởi giống như bị lão ta đoạt lấy trinh tiết. “Hức! Oa! Hy nhi! Nàng làm chứng cho ta! Ta thân xử nam mười tám vạn năm nay trước giờ đều không có nữ nhân nào khác. Tấm thân xử nam của ta chỉ dành riêng cho một mình nàng. Hy nhi, nàng có thể đừng vì ta bị lão Phán Quan đó sờ sờ, đụng chạm một chút mà ghét bỏ ta, có được không?”1 Sau đó Cùng Kỳ gục đầu vào ngực nàng, khóc lớn lên giống như nữ nhi nhà lành, bộ dáng yểu điệu đáng thương, tức tưởi đến mức nghẹn ngào. Diệp Lạc Hy nghe hắn nói như vậy, liền không hỏi cũng biết hắn đã dùng cách gì để cho lão háo sắc kia uống viên tuyệt hậu đan rồi. Nàng liền đưa tay ôm lấy hắn, dỗ dành như dỗ hài tử: “A, ngoan, ngoan, không khóc. Không khóc. Ta tin ngươi trong sạch, ta tin ngươi trong sạch, được chưa? Tướng công a, đừng khóc, đừng khóc. Ngươi khóc như vậy, ta đau lòng lắm.” Cùng Kỳ nghe Diệp Lạc Hy vì dỗ dành hắn mà có thể gọi hắn là tướng công, trong lòng liền nở thành một rừng hoa, vui sướng đến suýt chút nữa hắn nhảy lên như vũ công thật. Nhưng bằng cái ý thức động kiềm chế của bản thân hắn, hắn đã nhịn xuống không nhảy, ngược lại còn hít mũi mấy cái, ấm ức như cô nương, ủy khuất: “Hy nhi, lúc về nàng phải bù đắp cho ta. Ta vì đại sự của nàng mà hi sinh đến mức này… Hức! Nàng phải thu nhận ta. Hức! Không được bỏ ta.” Diệp Lạc Hy nghe Cùng Kỳ nói mấy câu này, liền nhận ra ý đồ của hắn, nàng nói: “Yêu nghiệt!” Rồi đưa hai tay giữ lấy má hắn, hướng môi mỏng của hắn cắn một cái, nói: “Thưởng cho ngươi.” Lần trước hôn Đào Ngột thì giống như chuồn chuồn thấp nước. Lần này đáp lễ cho hắn, nàng lại gặm hắn như mèo nhỏ cắn người. Thật sự là khiến hắn mặc dù hụt hẫng, nhưng dù sao vẫn tốt hơn là việc hắn ăn chay quá ba mươi vạn năm rồi đi. “Ứ ừ. Không đủ. Nương tử à. Ta muốn nữa cơ.” Cùng Kỳ vẫn không buông nàng ra. Diệp Lạc Hy nhìn Cùng Kỳ như vậy, liền biết hắn đang giở trò rồi. Nàng liền nói: “Bây giờ chúng ta phải về thôi. Nếu như không về, sợ rằng là Minh giới sẽ loạn thành một đoàn mất. Lúc đó hành tung của ta sẽ bị lộ mất thôi. Cùng Kỳ, chúng ta về nhà.” Cùng Kỳ đối với Diệp Lạc Hy là chân thật đối chân thật. Mặc dù bình thường hằng ngày hắn có hơi thiếu liêm sỉ một chút, nhưng thay vì hắn muốn nghe Diệp Lạc Hy nói mấy câu yêu đương cợt nhả như những đôi lứa khác, hắn lại thích nghe một câu này nhất của nàng. Khóe môi Cùng Kỳ khẽ cong, hắn thu lại bộ dáng vô lại của mình, nói: “Hảo. Ta đưa nàng về nhà.” Sau đó, hắn mở cánh cổng ra, cùng Diệp Lạc Hy rời khỏi Minh giới, cùng nhau trở về lại Lục Địa Thất Hải. Phải rồi, chúng ta về thôi. Nhà của chúng ta.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]