Chương trước
Chương sau
Di chuyển của Chu Sa đúng là dựa vào những cơn gió thoảng nhẹ như cánh hoa, cho dù lúc này đây Diệp Lạc Hy có đột ngột đột phá cảnh giới lên đại linh thần cũng đừng mong có thể bắt kịp tốc độ di chuyển của Chu Sa đi.
Liên hoàn ba trăm nhát cắt chỉ diễn ra trong vòng mười hơi thở, một tốc độ nhanh đến kinh người. Khiến một khoảng lớn cánh hoa Bỉ ngạn rụng rơi mà tan tác. Khi nhát chém cuối cùng được phóng ra, cũng là lúc Chu Sa dừng lại chiêu thức, đồng thời rất tự cao, trông chờ về phía Diệp Lạc Hy, nàng ta hi vọng có thể chứng kiến một đống thịt bấy nhầy – tác phẩm tuyệt mỹ mà hoàn hảo sau khi nàng ta giết chết đối thủ của mình.
“Ngươi làm cái gì mà múa may lung tung vậy? Đuổi muỗi hả?” Diệp Lạc Hy điểm mũi chân trên đầu lưỡi hái của Chu Sa, ngáp dài, tỏ vẻ bản thân nàng đã chán trận đấu này.
“Ngươi…” Chu Sa kinh ngạc trợn mắt nhìn Diệp Lạc Hy bộ dáng tiêu diêu tự tại, từ trên cao nhìn xuống nàng ta chỉ có nửa con mắt.
“Hừ! Đừng khiêu khích giới hạn của ta!” Chu Sa và Hồng Tinh Chu đều đồng loạt tấn công Diệp Lạc Hy.
Độc rết không chỉ có mỗi tác dụng tê liệt mà còn có một khả năng nữa là phân hủy, không khác gì dịch axit do nhân loại chế tạo vào mười mấy vạn năm sau cả. Có điều, Hồng Tinh Chu này nếu được bồi dưỡng thì rất mạnh, đáng tiếc, nó chỉ có thể dừng lại ở cảnh giới thống lĩnh như vậy mà thôi.
Diệp Lạc Hy còn không đưa đến tay ra, ngay lập tức Hồng Tinh Chu lãnh trọn một cú đá móc kép của Diệp Lạc Hy từ dưới lên. Đồng thời, Diệp Lạc Hy xoay người điểm mũi chân, ngay lập tức dẫm nát đầu Hồng Tinh Chu, xoay một vòng như mũi khoan xuống đất.
“Lôi chấn!”
Ngay lập tức, từ chỗ chân của Diệp Lạc Hy đã giẫm nát đầu của Hồng Tinh Chu, một đường lôi chấn chạy dọc cả người Hồng Tinh Chu, ngay lập tức khiến cơ thể con rết của nó vỡ thành ngàn mảnh, tan nát. Cả quá trình còn chưa kéo dài quá mười giây đồng hồ.
Chu Sa mắt thấy Hồng Tinh Chu bị Diệp Lạc Hy giết chết như thế, ngay lập tức khế ước thú trên người nàng ta bị phá đỏ ngay lập tức, dẫn đến phản phệ hộc máu.
“Ngươi… ngươi… Con khốn!” Chu Sa liền lao lên, muốn dùng hai lưỡi hái giết chết Diệp Lạc Hy trả thù cho Hồng Tinh Chu, thì ngay lập tức, Diệp Lạc Hy đã ngửa người một góc vuông ra đằng sau né đi hai vết cắt tới của Chu Sa.
Quả nhiên là khi Hồng Tinh Chu chết, Chu Sa ngay lập tức phát điên, liền điên cuồng chém giết. Thậm chí còn không thể kiểm soát bản thân, Chu Sa liền bật cả chế độ đại cuồng hóa để có thể giết chết Diệp Lạc Hy một cách thống khoái nhất.
Chế độ đại cuồng hóa mặc dù có khả năng giúp người thực hiện hấp thu nhiều ma lực và linh lực hơn, đồng thời khả năng vận hành căn linh được mở ra hết cỡ, đạt đến sức mạnh cơ thể tối đa, một kích tất sát. Nếu Chu Sa vốn đã là đại linh thần cấp chín mà thi triển chiêu thức này, Chu Sa đã có thể đạt đến cảnh giới Huyễn Vương đột phá cấp đầu tiên.
Đáng tiếc cho Chu Sa. Nếu như vào thời điểm này của Diệp Lạc Hy trước khi nàng trùng sinh trở về, nàng rất có thể sẽ bị Chu Sa này giết chết rồi cắt thành một đống mảnh vụn giống như đống hoa bỉ ngạn bị cắt nát kia. Nhưng Diệp Lạc Hy là một kẻ đạt tới cấp độ cao nhất của Huyễn Vương.
Keng!
Lưỡi hái bị hai đầu ngón tay của Diệp Lạc Hy kẹp chặt lấy đầu lưỡi hái của Chu Sa, một cái trở mình liền đánh lên thế áp đảo, tay không nàng đem lưỡi hái của Chu Sa đánh vỡ nát thành nhiều mảnh.
“Ngươi….” Chu Sa kinh hãi lùi lại.
Nhưng cũng không kinh hãi bằng việc toàn bộ cánh đồng hoa mới lúc trước còn nửa đỏ nửa trắng, nay lại trở thành một màu trắng toát thuần khiết. Giống như ngay cả Bỉ Ngạn Hoa vô tri vô giác cũng hiểu được thế sự chênh lệch quá độ giữa Diệp Lạc Hy và Chu Sa.
Diệp Lạc Hy ánh mắt giống như vô hồn, tưởng chừng tĩnh lặng vô cảm như mặt nước, hóa ra lại lạnh lẽo và đáng sợ như băng sương. Ánh mắt đó làm Chu Sa nhớ mãi. Là khí thế của Ma Thần Thạch vào mấy vạn năm trước đã từng đánh hỏng mất một bên mắt của Chu Sa.
Chu Sa kinh sợ đến mức làm càng. Nàng ta đang ở động thái đại cuồng hóa, liền phóng toàn bộ linh lực ra, hòng đem cả khu vườn ấy nổ tung, để khiến Diệp Lạc Hy và Chu Sa thành tự bạo, nổ thành vạn mảnh.
Tất nhiên, Diệp Lạc Hy hoàn toàn nhận ra được ý đồ của Chu Sa, liền lấy ra một viên đan dược, nhét vào miệng của Chu Sa.
Bị đánh úp bất ngờ, Chu Sa theo bản năng nuốt xuống. Ngay lập tức, viên Thanh Tâm Nghi đan liền có tác dụng. Nó không chỉ trung hòa được linh lực, ma lực cuồng cuộng trong người của Chu Sa, mà còn ngay lập tức áp chế không cho Chu Sa tự bạo.
Chu Sa liền bị thêm một lực đạo nữa của Diệp Lạc Hy đập vào sau gáy. Ngay lập tức, Chu Sa liền lăn ra bất tỉnh.
Diệp Lạc Hy nhìn Chu Sa hồi lâu, sau đó liền thở dài. Ây ya, lỡ đánh chết rết yêu rết quý của nàng ta, còn hủy cả vũ khí ưa thích của nàng ta nữa. Không biết là nàng có hơi quá tay rồi không nhỉ?
Diệp Lạc Hy liền thở dài một hơi, đoạn, nàng để Chu Sa nằm xuống giữa cánh đồng hoa. Bỗng Ma Thần Kiếm lóe lên ánh sáng, từ trong biển thần thức của nàng, Ngọc Tỷ thần quân đang điên cuồng ám hiệu cho nàng cách phá phong ấn của Chu Sa.
Nàng nhìn Chu Sa hồi lâu, sau đó đưa tay lên chạm đến gương mặt nàng ta, thở dài: “Tiếc rằng ngươi sẽ khó thuần phục được con gái của kẻ đã phong ấn ngươi đến ngày hôm nay. Nhưng thôi, dù sao thì ta cũng không phải là kẻ bất nhân.”
Rồi nàng dứt khoát, cầm lấy Ma Thần kiếm, chém đứt hai sợi xích vàng trên chân của Chu Sa, khiến chúng vỡ nát thành ngàn mảnh rồi tan vào hư không.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.