Diệp Lạc Hy ngồi trong sân thưởng trà, nhưng tâm tình của nàng vô cùng vô cùng không tốt. Nếu nói hoa mỹ thì là không vừa ý dẫn đến tức giận rồi bất lực không nói thành lời. Nhưng nếu như nói thô ra và dùng từ ngữ của mười mấy ngàn năm sau thì… Nàng đang rất là cộc đó!
Trước mặt nàng, Tứ Đại Hung Thú đang cùng nhau đồng loạt bị nàng phạt quỳ. Dưới cái nhìn đáng sợ của Diệp Lạc Hy, bốn người bọn hắn đều ngoan ngoãn ngậm miệng, không dám hó hé điều gì.
Tuy nhiên, điều khiến nàng giận hơn nữa đó chính là, đám đồ đệ của nàng đều phản hết rồi! Bọn hắn đem thánh khí cho đám nhóc con kia sử dụng, mục đích vốn là muốn tăng thiện cảm, làm quen vui vẻ với nhau một phen. Nhưng nàng không nghĩ được rằng bọn nhóc này vì thánh khí bá đạo của bọn hắn mà đến trước mặt nàng xin quỳ phạt chung, để cầu tình xin tha cho bọn hắn.
“Chủ nhân, người có cần ta ra ngoài bảo đám nhóc ấy về không?” Tam Lang đặt xuống một đĩa trái cây, hỏi nàng.
Diệp Lạc Hy đỡ trán xoa xoa thái dương, nói rằng: “Ngươi bảo mấy người đó đừng có lăn ra ăn vạ ta nữa. Nếu như muốn ta tha cho thì tốt nhất là hãy làm những việc nên làm đi. Còn nữa, da của mấy chủ mẫu bọn nó cứng như vỏ của Huyền Quy ấy. Có quỳ trên Đinh Tiêu Hồn cũng không thấy đau đâu.”
Ma Long từ bên ngoài vào, gãi gãi má: “Ừm… cái đó… Chủ nhân, đám nhóc tỳ ấy nói nếu người không tha thứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-thanh-yeu-vuong-chi-chien-than-tai-thuong-trung-sinh-ta-lam-lai-tat-ca/366370/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.