Chát!
Một tiếng bạt tai vang lên giữa màn đêm, khiến mười hai huynh đệ sợ hãi, càng cúi thấp đầu, không dám ngẩng đầu lên, mồ hôi lạnh túa ra ướt cả một mảng áo.
“Con có biết vì sao mình bị đánh hay không?” Diệp Lạc Hy hỏi Quân Cửu bằng một giọng vừa lạnh vừa đanh, dọa cho những người xung quanh cũng đều hít phải một ngụm khí lạnh.
Bình thường, sư phụ dù có giận lắm cũng chỉ nói một câu “không có lần sau”, hoặc muốn răn đe họ thêm một chút thì dùng hình phạt như làm việc công, hay chép phạt mà thôi. Chứ một cái bạt tai như thế này, kiểu chất vấn tội như thế này, tất cả đều là điều họ thấy lần đầu tiên. Thật sự còn đáng sợ gấp ngàn lần sát khí của các sư mẫu nữa. Không lẽ, lần này Quân Cửu, hay là các huynh đệ bọn họ đã chạm đến ngưỡng giới hạn cuối cùng của sư phụ rồi hay sao?
“Là con tự ý đến bài khảo hạch, đi tìm Xà Nữ để kết liễu ả ta. Con xin lỗi người. Xin người trách phạt.” Quân Cửu ôm quyền cúi đầu quỳ xuống nói.
Diệp Lạc Hy giận đến mức xém chút nữa là hỏa khí công tâm. Nàng tức giận nhìn Quân Cửu, nói: “Xem ra, con vẫn chưa biết được con sai ở đâu. Tam Lang, ngươi đưa nó về, phạt nó đóng cửa sám hối đi. Sau chuyến đi săn này, ta sẽ về hỏi tội nó sau. Đến chừng đó mà nó vẫn không biết mình phạm phải tội gì, ta sẽ cho nó xuất môn, muốn đi đâu, muốn làm gì thì làm.”
Rồi phất tay áo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-thanh-yeu-vuong-chi-chien-than-tai-thuong-trung-sinh-ta-lam-lai-tat-ca/366365/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.