Nàng đành xua tay, giống như một lệnh ân xá, ra hiệu cho tất cả đều đứng lên hết cả đi.
“Phong Trí, rốt cuộc là ai chọc ngươi, để ngươi phải phát ra uy áp như thế? Dọa chết ta.” Nàng ngồi xuống ghế gia chủ ở đại sảnh, một tay vừa xoa xoa thái dương, vừa hỏi Thao Thiết.
“Không phải. Đệ tử, công.” Nhan Phong Trí nói ra mấy câu ngắn ngủn, thậm chí không ai biết hắn đang muốn diễn đạt cái gì, bộ dáng còn lúng túng giống như trẻ con làm sai, ánh mắt lại nhìn nàng ra chiều oan ức cùng cực.
Lam Hạo, khẽ kéo áo Kim Mặc Nghiên: Ca, đây có phải là người lúc nãy phóng uy pháp dọa chết chúng ta hay không?
Kim Mặc Nghiên: Đệ đừng hỏi nữa. Đệ có hỏi thì tất cả chúng ta đều không biết đâu.
(Nhắc cho những nàng đã quên tên thì Hỗn Độn gọi là Lục Thần Vũ, Thao Thiết là Nhan Phong Trí, Cùng Kỳ là Mục Bạch và Đào Ngột là Từ Mạc Quân nhé! Có thể từ chap này trở đi, mỗ sẽ dùng tên gọi nhiều hơn là danh xưng nha.)
Điều càng li kỳ hơn chính là Diệp Lạc Hy lại hiểu rõ những lời Nhan Phong Trí nói, sau đó nhìn đến đám nhóc tỳ trước mắt: “Các con rảnh rỗi quá không có gì làm, bày ra cái trò mai phục, tấn công người khác như thế đúng không? Lần này các con muốn bê đá chạy từ chân Quang Minh đỉnh lên Cửu Trùng Thiên đấy phỏng?”
Mười hai đứa nhóc giật mình một cái. A! Đúng là chủ ý của cả bọn thật sự vô cùng ngu ngốc. Vốn dĩ kẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-thanh-yeu-vuong-chi-chien-than-tai-thuong-trung-sinh-ta-lam-lai-tat-ca/366340/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.