“A Liêm.” Nàng liếc đứa đồ đệ thứ ba của mình,cũng là đứa đứng xa nàng nhất từ nãy giờ, nghiêm giọng: “Con dám nghe lén ta và Nữ Oa nói chuyện sao? Con nghe được bao nhiêu, nghe ra cái gì rồi?!”
Nhạc Tử Liêm sợ đến giật nảy mình, ánh mắt như tiểu cẩu đáng thương nhìn nàng mà nói trơn như nước chảy: “A! Sư phụ! Người đừng tức giận, vạn nhất đừng tức giận. Là đại sư huynh và thập nhị nói con đi nghe lén đó!”
Diệp Lạc Hy thở ra một hơi, đúng là nàng không thể trút giận được lên trẻ con, chỉ đành nhìn đám trẻ do chính tay nàng nuôi nấng, dưỡng dục thở ra một hơi, nói: “Đúng là vi sư định sẽ thành thân, nhưng không phải là bây giờ. Nếu như nói chính xác thời điểm thì có lẽ phải vài ba trăm năm nữa. Nếu như nhanh, có lẽ cũng chỉ vài chục năm.”
“Sư phụ.”Mục Thiên Thiên ôm lấy nàng từ đằng sau, nũng nịu: “Người kể cho chúng con nghe đi, là ai đang theo đuổi sư nương của chúng ta vậy nha?”
“Con hỏi để làm gì?” Nàng không nhìn Mục Thiên Thiên, ngón tay gõ nhịp nhịp lên thành ghế.
“Sư phụ.” An Nhiên nũng nịu cùng ủy khuất: “Sư phụ, người nhìn người đó. Năm nay người cũng đã hơn ngàn tuổi rồi. Nhưng xung quanh người lúc nào cũng chỉ có nam nhân và nam nhân, luôn xưng huynh gọi đệ với người. Chỉ có Nữ Oa cổ thần mới gọi người là tỷ muội. ”
“Con nói như thế là có ý gì? Đó đều là tướng sĩ của quân đội ta, ta không gọi họ là huynh đệ, chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-thanh-yeu-vuong-chi-chien-than-tai-thuong-trung-sinh-ta-lam-lai-tat-ca/366338/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.