Diệp Lạc Hy mở mắt ra lại lần nữa, trong ánh mắt lờ mờ không rõ, nàng nhìn thấy bản thân đang được một người ôm trong tay, cả hai cánh tay của mình cũng đang ôm cổ của người đó, một mùi bạc hà thanh thoát, tao nhã lại nhẹ nhàng, khiến nàng cảm thấy trong lòng có biết bao nhiêu an tâm.
“Nếu ngươi tỉnh rồi thì nói một câu, đừng giả vờ ngủ nữa.” Phía trên, cao hơn đầu nàng một chút, vang lên một giọng nói, ngữ khí lạnh lẽo đến mức nàng cảm thấy có một luồng điện chạy dọc sống lưng.
“Hả?”Nàng kinh ngạc đến độ mở to mắt ra, tỉnh cả mệt mỏi, ngẩng đầu lên nhìn.
Xung quanh chỉ nghe thấy tiếng gió rít cùng áng mây tầng tầng lớp lớp bay phiêu phiêu ngang qua, rõ ràng là đang bay trên trời mà.
Nàng ngẩng đầu nhìn lên. Thao Thiết?
Trong tứ đại hung thú thượng cổ, Thao Thiết là người mạnh thứ ba, nhưng lại là kẻ ít nói nhất, lạnh lùng nhất và mắc bệnh sạch sẽ nặng nhất. Hành động này của hắn chính nàng cũng không biết giải thích thế nào cho phải. Nói sao ấy nhỉ? Kỳ lạ quá chăng?
“Khụ! Thao Thiết, ngươi có thể buông ta ra được không?” Nàng ho khan, cười gượng gạo.
Nhưng Thao Thiết không hề buông ra, ngược lại còn siết chặt hơn, giống như có ý bảo nàng im lặng.
“Ngươi bị thương, đừng có nháo.” Hắn buông ra sáu chữ vỏn vẹn.
Diệp Lạc Hy không hề cảm thấy bản thân có chỗ nào giống như bị thương, cả người cũng không giống như có cảm giác đau đớn, cũng không hề có cảm giác mệt mỏi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-thanh-yeu-vuong-chi-chien-than-tai-thuong-trung-sinh-ta-lam-lai-tat-ca/276772/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.