- --- Đoạn này ta sẽ mượn lời của Lưu Nhất Thanh để kể -----
Nếu như một người đã mất, hỏi người đau lòng nhất là ai?
Câu trả lời rằng, sẽ là những người yêu thương họ nhất.
Ta đã từng nghĩ, sư phụ ta sống lại một đời thì người là kẻ khôn ngoan nhất, thông minh nhất.
Ta từng nghĩ đến viễn cảnh bản thân mình sẽ cùng sánh bước bên cạnh sư phụ, chinh phạt những kẻ đã khiến cuộc đời của sư phụ thảm hại hơn bất cứ ai.
Ta đã từng nghĩ, sau khi mọi chuyện kết thúc, kẻ tội đồ như ta sẽ đến gặp người và cầu xin người lấy cái mạng của ta đi. Tội lỗi một đời của ta khiến ta kinh tởm chính mình.
Nhưng sư phụ đã sớm tha thứ cho ta, cho tất cả chúng ta từ lâu. Người vẫn luôn yêu thương, đối xử với chúng ta quá đỗi dịu dàng như vậy. Điều đó làm ta cảm thấy bản thân mình thật hèn nhát, cũng thật sự quá đỗi hổ thẹn.
Ta thề rằng, chỉ cần là sư phụ ta muốn, cho dù là Tam Thiên, hay Lục Địa Thất Hải, hay là sự hủy diệt, sự thống trị, bất cứ thứ gì người muốn, ta đều sẵn sàng đem hai tay dâng lên.
Vốn đang ở Thiên giới, ta chăm chỉ bế quan tu luyện thì đột nhiên, Diệp Tư ép ta bằng mọi cách phá quan bước ra.
“Ngươi nói cái gì?”
Diệp Tư nước mắt hắn dàn dụa, hắn nức nở nói với ta cái gì đó.
Ta không tin vào tai mình. Sư phụ ta làm sao cơ? Sư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-thanh-yeu-vuong-chi-chien-than-tai-thuong-trung-sinh-ta-lam-lai-tat-ca/1936837/chuong-447.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.