Diệp Lạc Hy bước vài bước nữa thì đến cổng lớn. Muốn vào thì phải có bái thiếp mới có thể vào trong. Bái thiếp của Diệp Lạc Hy đang có lại khiến những quân binh thủ cổng run sợ vội lùi ra.
Nhưng khi Diệp Lạc Hy đi ngang qua lại không thấy mấy tiểu tiên cai quản hô to tên tuổi. Nàng cũng lười quản.
“Này chưởng quản.” Một tiểu tiên không hiểu, hỏi vị chưởng quản già rằng: “Người kia là ai? Tên họ là chi? Cớ sao không thấy hô to tên tuổi?”
Vị chưởng quản già vuốt râu mà run: “Tốt nhất đừng đọc lớn tên vị ấy lên. Vị ấy xưa nay thích nhất là thanh tịnh, cuồng nhất là công việc, ưa nhất là lấm mình ở chốn thao trường. Nếu như vừa rồi ta đọc tên ngài ấy lên, sợ rằng ngài ấy sẽ quay sang lườm ta cháy mắt mất. Đại nhân vật như vậy, ta mới không muốn làm phiền đâu.”
Những tiểu tiên khác nhìn nhau, kinh ngạc. Thật sự là có một người như vậy tồn tại cơ à?
Nhưng thực tế, Diệp Lạc Hy cũng không cần người ta hô hào, tán dương mình làm gì. Rủ lại hốt thêm một đống vạ vào mình, chọc cho phu quân nàng ghen lên, sợ rằng mấy ngày tới còn không thể xuống nổi giường thì nàng chết mất.
Vừa vào đến nơi, Diệp Lạc Hy đã chỉ muốn tìm đại một chỗ nào đó để ngồi xuống cho xong. Nhưng còn chưa tìm được chỗ, nàng đã vô tình gặp Dương Tiễn. Dương Tiễn, Phù Dung lẫn Hao Thiên Khuyển vừa nhìn thấy bóng dáng Diệp Lạc Hy đang lơ lơ đễnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-thanh-yeu-vuong-chi-chien-than-tai-thuong-trung-sinh-ta-lam-lai-tat-ca/1936796/chuong-429.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.