“Tỷ, đại phụ thân vẫn còn phải quỳ sao?” Từ Tu Kiệt nhìn vị lão nhân gia tuổi đời ba mươi mấy vạn đang quỳ dưới sân, đầu gối lót vỏ sầu, vừa bê chậu nước, vừa phải ngậm hết ba quả trứng gà.
“Ừ. Nhưng lão ấy da dày thịt béo, cho dù có quỳ thêm ba tháng nữa cũng không sao đâu.” Lục Yên Nhiên tao nhã cắn hạt dưa, lại tao nhã cùng một đám hóng hớt hóng chuyện phiếm của phụ mẫu nàng.
Nếu như có một ngày nào đó được hỏi Hỗn Độn hối hận nhất chuyện gì, thì hắn nhất định sẽ nói: “Bổn tọa hối hận nhất chính là sinh ra cái thứ nghiệp chướng báo đời hại cha như Lục Yên Nhiên ấy!”
Rõ ràng lúc nhỏ là một cái nha đầu rất rất ngoan. Chẳng hiểu sao lớn lên bên cạnh Diệp Lạc Hy lại trở nên kỳ cục như vậy.
Mà, có lẽ là vì thế đi. Sau khi sinh xong bốn đứa trẻ Tư Hoàng, Lạc Thần, Hiên nhi và Linh Linh, vì sợ sức khỏe của nàng không tốt, lại càng vì sợ tính cách của Diệp Lạc Hy ngày càng không được tốt lắm. Chuyện nàng phải giải quyết hận thù của mình đã thật đủ rắc rối, lại còn phải đối đầu với một thế lực đáng lưu tâm hơn càng đáng sợ.
Cho nên, Tư Hoàng được gửi cho Chu Sa nuôi dưỡng. Lạc Thần được giao cho Lâm Túc. Hiên Nhi được gửi cho Khang Tư, Nữ Oa. Còn Linh Linh được giao lại cho Ngọc Tỷ chăm sóc.
Cuối cùng thì Diệp Lạc Hy sau khi sinh con xong được một thời gian, nàng lại bế quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-thanh-yeu-vuong-chi-chien-than-tai-thuong-trung-sinh-ta-lam-lai-tat-ca/1936792/chuong-427.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.