( 2) 
Hôm nay Lam Hoán và Lam Trạm đều có chút trầm lặng, thường xuyên lơ đãng, nhưng mỗi khi Ngụy Vô Tiện gọi bọn họ, hai người đều lập tức tỉnh táo trở lại, như chưa có chuyện gì xảy ra. 
Ba người họ ở cùng nhau cũng đã gần nửa năm, Ngụy Vô Tiện cũng chưa từng gặp qua tình trạng như thế này, điều này khiến hắn không khỏi có chút lo lắng, tất nhiên hắn cũng cảm thấy hai người kia là đang cố ý giấu diếm, sẽ rất khó nếu hắn trực tiếp hỏi thẳng nên hết cách chỉ đành đến gặp Lam Khải Nhân. 
" Thúc phụ! " Ngụy Vô Tiện vừa nghĩ xong liền nhanh chóng chạy đến phòng Lam Khải Nhân, hướng cửa lớn mà hét, đập cửa rầm rầm. 
" Chết tiệt! " Lam Khải Nhân hiếm khi nói bậy, rít lên một tiếng rồi mở cửa: 
" Đã bao nhiêu lần ta nói ngươi hãy gõ cửa nhẹ nhàng hả!? Ngươi cũng đừng gây ồn ào! Hi Thần thiên vị ngươi quá rồi nên quên hết gia quy Lam thị rồi sao Ngụy Vô Tiện?!!! " 
Ngụy Vô Tiện sờ đầu, mỉm cười ngốc nghếch, lúc mới ở lại Vân Thâm hắn còn có phần sợ Lam Khải Nhân, nhưng về sau chung sống lâu, hắn càng nhận ra Lam Khải Nhân thật sự rất giống một con hổ giấy. Dù y thường hay lớn tiếng trách mắng hắn ngu ngốc này kia, nhưng đó lại chỉ như một cơn mưa dù tiếng sấm rất lớn nhưng hạt mưa lại rất nhẹ, y thật sự chưa từng làm gì hắn. Có lẽ cũng vì Lam Khải Nhân chưa từng thấy loại người vô 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-than-mac-tien/3566932/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.