Chương trước
Chương sau
(7)

Rời khỏi khu chợ sầm uất nhất của Thải Y Trấn, Lam Hi Thần cũng cùng Ngụy Vô Tiện ngự kiếm Sóc Nguyệt lao về Vân Thâm.

 Vừa đáp đất hai người lập tức chạy về phía Tĩnh Thất.

  " Vong Cơ? " Lam Hi Thần dừng lại ở ngoài cửa gọi.

Cánh cửa Tĩnh Thất nhanh chóng được mở ra, lộ ra sau nó là khuôn mặt thập phần lo lắng của Lam Vong Cơ :

  " Huynh trưởng! Xin hãy cứu Ngụy Anh! "

  " Cái gì? " Lam Hi Thần nghi hoặc hỏi :

  " Vong Cơ, đệ nói cứu ai....? "

Lam Vong Cơ bước sang một bên nhường đường để Lam Hi Thần đi vào, ngắn gọn giải thích :

  " Mạc Huyền Vũ chính là Ngụy Vô Tiện. "

  " Cái gì? "

Ngụy Vô Tiên vốn đi theo sau Lam Hi Thần lập tức chấn động. Hắn vốn tưởng rằng là mình nghe nhầm, hoặc là người này trùng tên với hắn nhưng bây giờ đến cả họ và tên tự đều giống nhau, sao có thể như vậy được. Đây có lẽ không phải là một sự trùng hợp ngẫu nhiên đâu nhỉ...

Lam Vong Cơ lập tức quay đầu lại khi nghe thấy giọng nói hắn vốn đã vô cùng quen thuộc, rất nhanh hắn đã nhìn thấy bóng người phía sau Lam Hi Thần, liền bất động :

  " Ngụy... Anh...? "

Lúc này trong Tĩnh thất lại truyền ra một thanh âm tức giận khác :

  " Vong Cơ, Hi Thần, bên ngoài các ngươi đang nói cái gì! Không thấy Ngụy Vô Tiện đang bệnh sao? "

Sau đó Lam Khải Nhân cũng nhanh chóng bước ra, ánh mắt ông lập tức dừng ngay chỗ thân ảnh " Ngụy Vô Tiện " đang bối rồi đứng phía sau Lam Hi Thần.

Trong Tĩnh Thất, Lam Hi Thần nhìn Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ nhìn Ngụy Vô Tiện, Ngụy Vô Tiện lại nhìn Lam Khải Nhân, Lam Khải Nhân nhìn quanh ba người, nghiêm mặt hỏi :

  " Các ngươi lập tức nói rõ cho ta biết hiện tại chuyện gì đang xảy ra hả?! "

...................

Lam Khải Nhân lúc này cảm thấy đầu mình vô cùng đau nhức, Lam Vong Cơ vừa rồi trở về Tĩnh Thất với thanh kiếm của Ngụy Vô Tiện trong tay, giờ Lam Hi Thần lại dẫn theo một Ngụy Vô Tiện khác đến?!



Vừa rồi..................

  " Lam tiên sinh! " Một đệ tử Lam gia vội vàng chạy tới.

Lam Khải Nhân buông cuốn sách trong tay xuống, cau mày nói :

  " Vân Thâm Bất Tri Xứ không được phép ồn ào! Có chuyện gì sao? "

  " Thật xin lỗi, Lam tiên sinh! Là Hàm Quang Quân, Hàm Quang Quân vừa trở về Tĩnh Thất với một thanh kiếm trong tay. "

  " Cái gì?! "

Trong Vân Thâm Bất Tri Xứ trước nay cấm được sử dụng kiếm, có chuyện gì đã xảy ra? Lam Khải Nhân suy nghĩ một chút rồi vội đứng dậy và đi về phía Tĩnh Thất.

  " Vong Cơ, ngươi trở về rồi sao? "

Lam Khải Nhân đưa tay gõ cửa.

  " Thúc phụ! "

Lam Vong Cơ lập tức mở cửa, sắc mặt tái nhợt.

  " Đã xảy ra chuyện gì? " Lam Khải Nhân lo lắng nhìn đứa cháu trai mình.

Lam Vong Cơ im lặng.

  " Ngươi mang ai về? "

Lam Vong Cơ vẫn im lăng.

Lam Khải Nhân liền cảm thấy có gì đó không ổn :

  " Để ta vào. "

Lam Vong Cơ không nói gì, sau một lúc thoáng ngập ngừng hắn mới yên lặng bước sang một bên.

Một chàng trai sắc mặt tái nhợt đang nằm trên giường của Lam Vong Cơ, mắt nhắm nghiền, rõ ràng đã bất tỉnh.

  " Mặc công tử? " Lam Khải Nhân hỏi :

  " Hắn bị sao vậy? "

  " Thúc phụ, Vong Cơ cũng không biết. " Vẻ mặt Lam Vong Cơ vừa sợ hãi, bối rối lại vô cùng đau khổ bất lực.

Nhìn thấy hắn như thế Lam Khải Nhân không hiểu sao cảm thấy quen thuộc, khi ấy dáng vẻ Vong Cơ cũng giống như thế này...

Không! Điều này không đúng, nếu thật sự là Mạc Huyền Vũ, hắn ở lại Lam gia cũng coi như khách quý. Tại sao khi ông hỏi xem người bị thương là ai, Vong Cơ lại im lặng?

Lam Khải Nhân bắt đầu bắt mạch cho " Mạc Huyền Vũ ", đồng thời thăm dò huyết mạch và linh hồn của y.

Khí tức trong cơ thể thấp đến mức gần như không thể phát hiện được, nhưng một nỗi oán hận mà ông vốn đã quen vẫn quanh quẩn bên " Mạc Huyền Vũ " .

Lam Khải Nhân buông tay ra, kinh ngạc nói :

  " Vong Cơ, người nói cho ta biết sự thật Mạc Huyền Vũ là ai?! "

Lam Vong Cơ cúi đầu một lúc sau mới dám nói ra một cái tên :

  " Hắn là Nguy Anh. "

Lam Khải Nhân giật mình, tức giận nói :

  " Hắn đoạt xá?! "

  " Không phải! " Lam Vong Cơ ngẩng đầu, gấp gáp giải thích nói :

  " Là Mạc Huyền Vũ hiến xá. "

Lam Khải Nhân sửng sốt, nhớ lại những chuyện bao năm qua. Trong phút chốc, người ông thấy trước mắt chỉ là một vị công tử đến Vân Thâm cầu học, không tuân theo gia quy và luôn khiến ông tức giận. Nhưng quay đi, đó lại là một nam nhân với bộ y phục đen, đôi mắt y đỏ như máu, tiếng sáo lại u ám, tà khí vây quanh. Sau đó... sau đó chính là Vong Cơ giống như phát điên vì y...

Cuối cùng mọi thứ chỉ dừng lại ở hình ảnh Lam Vong Cơ đứng trước các trưởng lão Lam gia, hướng về phía ông :

  " Dám hỏi thúc phụ, thế nào là đúng, thế nào là sai? Thế nào là trắng, thế nào là đen? "

Lam Khải Nhân trầm mặc hồi lâu, cuối cùng hạ tay xuống nói :

  " Ta lại bắt mạch, nếu vẫn không có kết quả ta sẽ mời Lục trưởng lão tới. "

Lục trưởng lão chính là người thành thạo y thuật nhất Lam gia.

Lam Vong Cơ sửng sốt :

  " Thúc phụ... "

  " Ta già rồi, nhiều việc đã không còn quản được nữa. "

Lam Khải Nhân xua tay, đã mười ba năm rồi , ông còn có thể làm cái gì?

  " Vong Cơ? "

Lúc này giọng nói của Lam Hi Thần cũng từ ngoài cửa truyền đến.



Quay lại hiện tại...

Bỏ qua lễ nghi hay quân tử gì đó, tiếng gầm của Lam Khải Nhân vang vọng khắp Vân Thâm Bất Tri Xứ :

  " Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?! "

.................

  " Vậy... " Lam Khải Nhân quay sang Lam Hi Thần :

  " Ngươi vô tình gặp được Ngụy Vô Tiện, người đến từ một thế giới khác mười ba năm trước. "

Lam Hi Thần gật đầu.

Sau đó ông quay sang Lam Vong Cơ :

  " Còn ngươi đã tìm được một Ngụy Vô Tiện khác, người đã mất và được hiến xá trong một cuộc săn đêm. "

Lam Vong Cơ cũng gật đầu.

  " Nhưng để một mình "sở hữu" Ngụy Vô Tiện này, các ngươi đều không ai nói cho nhau biết?! "

Lam Khải Nhân vỗ bàn, tức giận nói :

  " Thật đúng là tình nghĩa huynh đệ sâu sắc! Đây là ta dạy các người sao?! "

Lam Hi Thần thấp giọng nói :

  " Thúc phụ, Hi Thần không biết " Mạc công tử " là... "

Lam Vong Cơ cũng thấp giọng nói :

  " Vong Cơ cũng không biết huynh trưởng... "

Lam Khải Nhân lớn tiếng :

  " Mỗi năm đến ngày mất của Ngụy Vô Tiện, các ngươi đều đau buồn ở nhà đến thất thần. Ai quan tâm đến ai? "

Lúc này Lam Hi Thần và Lam Vong Cơ đều trầm mặc.

Ngụy Vô Tiện ngồi co ro một bên bàn, cố gắng giảm bớt sự hiện diện của mình. Nhưng Lam Trạm vẫn cứ nhìn chằm chằm vào hắn, khiến hắn cảm thấy như bị kim châm. Hắn... hắn là thật sự đã mất và được hiến xá? Vậy chuyện gì đang xảy ra với hắn và Lam Trạm...  Lam Trạm là thích hắn à ?

Một trận im lặng trôi qua, Lam Khải Nhân lại lên tiếng :

  " Thôi được rồi! Hiện tại cũng không cần xem bệnh tình của Ngụy Vô Tiện nữa. Linh hồn của một người đã chia làm hai thể, sao có thể không có vấn đề? "

  " Thưa thúc phụ, vậy chúng ta nên làm gì bây giờ? " Lam Hi Thần lo lắng hỏi.

Lam Khải Nhân vuốt râu :

  " Vong Cơ vừa nói gần đây Ngụy Vô Tiện thường xuyên mệt mỏi và buồn ngủ khi đi săn đêm, hôm nay còn hôn mê? "

Lam Vong Cơ gật đầu :

  " Bây giờ nghĩ lại, chuyện này có lẽ bắt đầu sau khi Ngụy Anh xuyên không. "

  " Còn ngươi thì sao? Ngươi cảm thấy thế nào? "

Lam Khải Nhân nhìn Ngụy Vô Tiện vẫn còn đang tỉnh táo.

Cô Tô Song Bích cũng lo lắng nhìn hắn.

Ngụy Vô Tiện hiếm khi căng thẳng :

  " Ta, ta.... ta không... "

Lam Hi Thần nắm tay hắn an ủi, thay hắn trả lời :

  " A Tiện gần đây tựa hồ mệt mỏi, thường xuyên cảm thấy buồn ngủ, ban ngày thường xuyên ngủ đến nửa ngày. Hi Thần còn tưởng rằng đó là do sau khi xuyên không nên thân thể khó chịu, nhưng không ngờ đó lại là do linh hồn. "

Trái tim Lam Vong Cơ thắt lại khi nghe huynh trưởng mình có thể nói ra cái tên thân mật như vậy, hơn nữa chính là khi nhìn hai bàn tay nắm chặt không chút che giấu của Lam Hi Thần và Ngụy Vô Tiện.

Lam Khải Nhân bất mãn nhìn chằm chằm vào tay Lam Hi Thần, ho khan hai tiếng :

  " Có lẽ cả hai ngươi, à, cả hai cơ thể đều bị ảnh hưởng. Ta nghĩ do Ngụy Vô Tiện... không, Ngụy Vô Tiện này là bởi vì trong cơ thể của chính mình nên triệu chứng cũng không rõ ràng như Ngụy Vô Tiện kia. Hơn nữa, Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện kia vừa đi săn ban đêm, linh lực của hắn cũng thường xuyên dao động, điều đó có thể đã khiến tình hình trở nên trầm trọng hơn. "

Lam Vong Cơ nghe vậy, nhất thời không nghĩ ra được điều gì khác :

  " Chúng ta nên làm sao bây giờ? "

Lam Khải Nhân suy nghĩ cẩn thật một chút, nói :

  " Tất nhiên là phải tìm cách hợp nhất hai nửa linh hồn và đưa cả hai trở về đúng với cơ thể ban đầu, nếu không thì không ai trong "hai" Ngụy Vô Tiện  có thể sống sót! "

Ông cũng không còn cách nào khác, cũng là không nỡ nhìn hai đứa cháu trai của mình hành động "điên cuồng" như trước . Mười ba năm đã trôi qua, bây giờ Ngụy Vô Tiện đã quay trở lại với bọn họ, đó là ý trời, là do vận mệnh sắp đặt, ông còn có thể làm gì.

Lam Khải Nhân từ lâu đã nhìn ra mười ba năm trước hai người đối với Ngụy Vô Tiện là có bao nhiêu thâm tình. Mười ba năm, mất đi rồi lại có được, nếu lại mất đi, e rằng không ai trong hai đứa cháu của ông có thể chịu nổi. Và nếu thật sự kêu bản thân ông khiến Tông chủ Lam gia và Lam Nhị công tử trở về như trước thì ông cũng không thể làm được.

  " Ta sẽ thảo luận vấn đề dung hợp linh hồn với các trưởng lão trong tộc. "

Lam Khải Nhân nghĩ, ông hiện tại còn có rất nhiều việc. Vừa phải tìm hiểu nguyên nhân khiến cho Ngụy Vô Tiện đột ngột xuyên không, vừa phải tìm cách hợp nhất hai linh hồn thành một. Nghĩ một chút, ông nói :

  " Ba người các ngươi có rảnh thì hãy đến Tàng Thư Các giúp ta xem cổ thư."

Về những chuyện có thể xảy ra sau khi hai linh hồn hòa lại làm một, Lam Khải Nhân không muốn nghĩ đến, liền đứng dậy. Ông liếc nhìn hai huynh đệ Lam Hi Thần và Lam Vong Cơ, ý bảo họ hãy tự mình giải quyết.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.