Mà Lưu Cẩn, thân là nữ chủ. Lưu nữ chủ "lúc cần" thì lập tức hóa thân thành tiểu bạch thỏ, tương đương với việc lúc cần thì lập tức hóa thân thành...: "Hu hu hu... Các cậu không cần, không cần phải cãi nhau nữa! Mình không có ý đấy... Đới tổng, hu hu hu... tôi không gặp anh nữa là được chứ gì... Hu hu hu..."
... Lúc cần sẽ lập tức hóa thân thành Bạch Liên Hoa thảm thương, trong sáng, yếu đuối, khóc đến thiên đại ủy khuất. Khóc đến Lam Kì cũng phải thấy não lòng.
A, giai nhân khóc, người qua đường liền dừng lại chỉ chỉ trỏ trỏ.
"Ai, tiểu mỹ nhân khóc gì đây?"
"Ai bắt nạt tiểu mỹ nhân?"
"Thằng cha nào! Mau ra đây!"
Lam Kì rất ân cần chỉ ngay vào bạn học Đới vũ phu, "Chính nó!"
Tần Tử Di: "..."
Lưu thảm thương: "..."
Đới vũ phu nào đó chưa hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ hiểu bản thân bị Lưu thảm thương "ruồng rẫy": "..."
Tần Tử Di cảm thấy tam quan mình hỏng mất rồi, cô cảm thấy sao Hạ Nhan đột nhiên dễ thương vậy!
Lưu Cẩn nhanh chóng xua xua tay, khóc gần như là thét lên: "Hú hú hú... Hu hu hu... Không có, không có. Không phải anh ấy đâu! Hú hù hu hu hú hú... Mọi người đừng hiểu nhầm... Hức hực hực... Chúng tôi chỉ đang giận nhau thôi... Hú hù hu hu hu..."
Lam Kì: "..." Lưu thảm thương, cô cũng thảm thương quá đi!
Tần Tử Di tam quan hỏng mất: "..."
Đới Uy cảm thấy cuộc đời phát hào quang, mù mắt chó! Lưu Cẩn nhận anh ta là bạn trai nên mới nói câu đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-than-he-thong-moi-ngay-la-mot-cach-giai-cuu-the-gioi/3810540/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.