Thủy Thần và một võ tu khác dần dần lâm vào tuyệt vọng. Cứ hao tổn như vậy, Thủy Thần có bao nhiêu Thủy Nguyên Châu cũng không đủ dùng. Bọn họ ngay cả muốn tới gần khôi lỗi cũng không làm được. Mỗi lần bọn họ vừa động, liền bị đằng mạn quật lại. Hiện tại bọn họ cũng bị vây chết ở đây, muốn đi ra ngoài thì không phá vỡ được bích chướng, muốn bảo vệ tính mạng thì chỉ có thể dùng Thủy Nguyên Châu duy trì. "Diệp huynh, chúng ta là đại diện cho Nhân tộc trận doanh mà đến, ngươi mau bảo bọn chúng dừng tay." Lúc nguy cấp, Thủy Thần cũng chỉ có thể hô hoán cách không, hi vọng có thể thuyết phục Diệp Lưu Vân. "Ta quản ngươi là đại diện cho ai đến, dám động thủ với người của ta, thì phải có tâm lý chuẩn bị bị phản sát!" Diệp Lưu Vân cũng không vội, dù sao bọn họ cũng chạy không thoát. Phù lục chạy trốn để khỏi chết như của Vô Trần thì không phải ai cũng có thể có. "Đều là hiểu lầm! Có một vài người nóng vội, liền tự mình động thủ, đó đều không phải bản ý của ta!" Thủy Thần bắt đầu lừa gạt. "Ta quản các ngươi nghĩ thế nào, ta chỉ nhìn kết quả!" Diệp Lưu Vân vẫn như cũ không hề động lòng, hắn không phải là người dễ bị Ha Âu Ngang lừa gạt. Nếu không phải hiện tại không cần hắn chiến đấu, hắn còn lười lãng phí lời nói với đối phương. Thủy Thần nhìn thấy phản ứng của Diệp Lưu Vân, liền biết mình dữ nhiều lành ít. Hiện tại khiên phòng hộ của bọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-than-chua-te/4991095/chuong-7209.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.