"Bơi thêm một canh giờ nữa, xem có thoát khỏi được khu vực phong bão kia không!" Diệp Lưu Vân quyết định thử lại, nếu đến lúc đó phong bão vẫn còn, bọn họ cũng chỉ có thể đội sóng biển lên mặt biển xem xét. Long Quy dẫn bọn họ tiếp tục xuyên qua dưới biển, cuối cùng tìm được một hòn đảo nhỏ. Nhưng khi bọn họ từ dưới nước đi ra, phong bão trên không trung vẫn tồn tại. Cả mặt biển mây đen giăng kín, mưa to như trút, sóng biển cuồn cuộn, điện giật sấm vang. Hòn đảo nhỏ bọn họ tìm được không lớn, thường xuyên bị sóng biển nhấn chìm. Nhưng có một chỗ đặt chân cũng vẫn tốt hơn ở trong biển. Diệp Lưu Vân để Long Quy trực tiếp bò lên núi trên đảo, như vậy mới tránh được vận mệnh hòn đảo nhỏ bị sóng biển nhấn chìm. Diệp Lưu Vân và Khổng Vấn Thiên vẫn ngồi trên lưng Long Quy, tiếp nhận sự tẩy rửa của bão tố. Hai con Hắc Giao thì vây quanh Long Quy xoay tròn, cảnh giác với hải thú tới gần. Diệp Lưu Vân dùng Kim Đồng và lực lượng ý thức quan sát bốn phía, phát hiện nơi đây vẫn là có chút khác biệt so với vị trí xuất hiện trước đó. Mây đen trên không trung ở đây quả thật không dày đặc như vậy, lực lượng lôi điện cũng hơi yếu một ít. Nhưng dựa theo tỉ lệ này mà tính, hắn muốn rời khỏi khu vực lôi bạo này, chí ít còn phải đi một ngày trở lên. Dựa theo tốc độ của Long Quy đều phải đi một ngày, hắn cảm thấy quá không đáng. Hắn dùng Kim
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-than-chua-te/4991008/chuong-7122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.