Chúc Linh Tước rất không hiểu lời của Viên Ngũ. Tuy nhiên nó lại nghe ra trong lời của vượn già có ý bi thương. Nó tò mò hỏi: "Sao? Ý của ngươi là muốn chết ở đó? Những nhân loại kia lợi hại đến vậy sao?" "Không chắc chắn, nhưng hẳn là thực lực không kém. Bằng không Hỏa Phượng bọn chúng sẽ không chết hết ở đó!" Viên Ngũ thần sắc không đổi đáp lại. Chúc Linh Tước nhếch miệng, hoàn toàn không tin. "Hừ! Có ta và Ảnh Độc ở đây, không thể nào xảy ra vấn đề. Lão tổ cũng không thể nào để ta đi chịu chết!" Viên Ngũ nghe xong cũng không đáp lại, chỉ là lông mày của nó vẫn nhăn lại, không giãn ra. Một ngày sau, một đoàn người bọn chúng đã đến trước dãy núi nơi Diệp Lưu Vân đang ở. Ở đó lại có một con vượn già khác đang chờ đợi. Nó chính là thủ hạ của Hỏa Phượng trước kia, phụ trách chỉ huy tấn công. "Lão tổ!" Chỉ là sau khi thấy Viên Ngũ đến, con vượn già đang chờ ở đó vẫn khom người hành lễ với Viên Ngũ. Có thể thấy địa vị của Viên Ngũ trong Viên tộc cao đến mức nào, đã tương đương với lão tổ của Viên tộc hiện tại. "Ừm!" Viên Ngũ gật đầu, bắt đầu hỏi nó về tình hình trận chiến trước. Viên Ngũ không nhận được quá nhiều thông tin, cũng không trách cứ con vượn già kia. Nó chỉ như dặn dò một hậu bối: "Ngươi dẫn theo một số hậu bối đi đến Đại Hạp Cốc tìm Tổ Phượng đi, sau này nó sẽ phù hộ các ngươi!" "Lão tổ..." Con vượn già kia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-than-chua-te/4990807/chuong-6921.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.