Diệp Lưu Vân để Hỏa Viên và Kim Giác, những kẻ vừa xuất lực nhiều nhất, hưởng dụng trước, còn hai đầu yêu thú khác thì tiếp tục đánh. Thế nhưng Không Hành lúc này ngay cả một đầu yêu thú cũng không đỡ nổi, đã sắp không còn lực lượng hoàn thủ. "Đừng đánh nữa, ta còn có tài nguyên khác!" Hắn cũng chỉ có thể cầu khẩn hô. "Có mà ngươi không chịu lấy ra! Ta khuyên ngươi tốt nhất nên nhanh lên, lấy ra trước khi ngươi bị đánh chết. Bằng không chúng nó sẽ không nương tay!" Diệp Lưu Vân vẫn không chút động lòng. Xem ra hòa thượng này trong tay không có quá nhiều tài nguyên tốt, chết thì chết thôi, hắn cũng không kém chút tài nguyên đó. Nhưng Không Hành không dám chậm trễ, so với tài nguyên thì tính mạng chắc chắn quan trọng hơn. Thế là tay hắn vung ra tàn ảnh, đem tất cả tài nguyên thu được sau khi tiến vào bí cảnh đều cầm ra. "Chỉ có thế này thôi à, xem ra ngươi hết cứu rồi!" Diệp Lưu Vân nhìn một chút, quả thật không có gì tốt. "Ta... ta còn có... các ngươi đừng đánh nữa!" Giờ phút này Không Hành đã bị đánh thành đầu heo, ngã trên mặt đất không đứng dậy nổi. Nhưng vẫn cố gắng ném ra mấy viên Phật quang xá lợi. "Ồ? Cái này ngược lại là thứ tốt!" Diệp Lưu Vân cũng cuối cùng nhìn thấy chút kinh hỉ. Bốn đầu yêu thú kia cũng nhìn về phía Diệp Lưu Vân, không biết có cần động thủ nữa hay không. Nhưng Diệp Lưu Vân chỉ cười cười, đưa tay làm động tác cắt cổ. Sau đó bốn đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-than-chua-te/4990763/chuong-6877.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.