Lữ Thành Phong cân nhắc một phen, đưa ra một đề nghị cho Diệp Lưu Vân: "Chi bằng để chúng ta tổ chức một buổi đấu giá thì sao? Bảo vật như thế này cũng chỉ có thông qua đấu giá mới bán được giá tốt. Đợi sau khi đấu giá kết thúc chúng ta lại thanh toán cho Minh Vương huynh đệ?" Diệp Lưu Vân không muốn chờ, chỉ hi vọng lấy tiền xong lập tức đi ngay, miễn cho bị người khác để mắt tới. Một khi tổ chức đấu giá, danh tiếng liền truyền ra ngoài, đến lúc đó hắn muốn chạy cũng chạy không thoát. Thế là hắn vừa thu lại tất cả mọi thứ, liền muốn cáo từ rời đi: "Đã Lữ hội trưởng khó xử, chúng ta liền đi trước xem các thương hội khác!" "Ơi, đừng, ta chỉ là đưa ra một đề nghị, kỳ thật cũng là vì Minh Vương huynh đệ tốt, muốn bán được giá cao mà!" Lữ Thành Phong và chấp sự kia đều gấp đến độ đứng lên, liên tục bày tỏ thái độ. "Đã Minh Vương huynh đệ gấp gáp xuất thủ, ta lập tức tìm người đánh giá là được rồi!" Diệp Lưu Vân lúc này mới ngồi xuống, chậm rãi nói: "Ta và đại tỷ chỉ là người bình thường mà thôi, may mắn nhặt được những thiên tài địa bảo này, cũng biết giữ lại những thứ này chính là họa hại. Cho nên chúng ta muốn xuất thủ càng sớm càng tốt. Nếu như Lữ hội trưởng không thể đưa ra một giá cả hợp lý, vậy chúng ta thật sự phải đi thương hội khác rồi!" Hắn nói như vậy, hoàn toàn chính là muốn bỏ đi ý đồ của người khác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-than-chua-te/4990569/chuong-6683.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.