Diệp Lưu Vân coi Trụy Long Uyên là nơi luyện binh. Nếu bọn họ ngay cả những vũ tu này cũng không đối phó được, vậy Tiềm Long Trang càng không hạ được. Hơn nữa, những trận chiến trước đó bọn họ cũng không để lại người sống. Diệp Lưu Vân định bắt vài tù binh có thực lực mạnh cho trận chiến Tiềm Long Trang. Lúc trước, tù binh mà hắn dùng Phược Thần Tác trói lại, vốn định thu phục. Nhưng để chấn nhiếp các vũ tu xung quanh, chỉ có thể giết đi trước. Thế nhưng tù binh nhất định phải bắt. Bất kể là để đối phó Tiềm Long Trang, hay đối phó Trụy Long Uyên. “Trước khi tiến vào Trụy Long Uyên, chúng ta còn phải bắt thêm vài tù binh nữa!” Hắn cũng đã đưa ra đề nghị với Cửu Vĩ. Cửu Vĩ cũng không có ý kiến. Nếu thật sự để chính nàng đối phó tất cả vũ tu, nàng cũng quả thật nguy hiểm. “Coi như ngươi còn có chút lương tâm, không chỉ có thể dùng một mình ta đến chết!” Nàng thầm nghĩ trong lòng. Diệp Lưu Vân cũng lập tức thả lỏng ý thức, khuếch tán ra phía sau. Nhất là những độc hành hiệp kia, đều trở thành mục tiêu mà hắn đặc biệt quan tâm. “Kẻ nào, lại dám quang minh chính đại dò la!” Một vũ tu độc hành lập tức cảm nhận được luồng ý thức dò xét này. Hắn lập tức bùng nổ lực lượng ý thức của mình, bức lui ý thức của Diệp Lưu Vân. Lực lượng ý thức mà Diệp Lưu Vân phóng ra là phân tán, lực lượng không tập trung, lập tức bị bức lui. “Hừ! Ta còn tưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-than-chua-te/4990390/chuong-6504.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.