Trận chiến ở Thần Tiêu Tông tuy thắng nhưng cũng phải trả giá đắt. Sau khi chiến đấu kết thúc, Ngu Hạo Võ lập tức sắp xếp các trưởng lão đi tiến hành trùng kiến và an trí. Trong đại điện Thần Tiêu Tông, Ngu Hạo Võ và các trưởng lão kia cũng rất nhanh đã nhận được số liệu thương vong. Lưu Chấn Hải cùng một đám trưởng lão đều nhao nhao nhảy ra, bắt đầu chỉ trích mắng chửi Diệp Song Đao. Ngu Hạo Võ không lên tiếng. Hắn đang suy nghĩ, bốn người tùy tiện ra tay một lần, bọn họ đã chết bốn năm ngàn người. Nếu bọn họ lại đến, đó không phải là còn phải chết nhiều người hơn sao. Kết quả trước mắt này chính là lời cảnh cáo của Diệp Song Đao đối với bọn họ. Nếu không xử lý những trưởng lão này, để Diệp Lưu Vân bọn họ hài lòng, sau này Thần Tiêu Tông sẽ nguy hiểm. Diệp Lưu Vân có thể sẽ không trực tiếp động thủ với Thần Tiêu Tông, nhưng chỉ cần mặc kệ bọn họ, bọn họ sẽ mất đi chỗ dựa. Sau này gặp lại tình huống như vậy, đó còn không phải máu chảy thành sông sao. Cho nên hắn cũng triệt để hạ quyết định, nhất định phải ra tay rồi. Ngu Hạo Võ quét mắt nhìn những trưởng lão vẫn đang oán trách Diệp Lưu Vân kia, trong lòng thở dài một tiếng. Tuy rằng hắn ra quyết định có chút chậm, nhưng bây giờ đã có bài học đẫm máu này, hắn nhưng là không dám trì hoãn. Đã như vậy, hắn cũng quyết định lập tức động thủ. "Được rồi, đi về nghỉ ngơi trước đi, sắp xếp cẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-than-chua-te/4990335/chuong-6448.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.