Mấy kiện bảo vật vừa nhận được, Diệp Lưu Vân đều đưa ra ngoài. Bảo vật tuy tốt, nhưng một mình hắn cũng không dùng hết được. Hơn nữa, quá ỷ lại vào bảo vật, việc tăng lên thực lực của chính mình sẽ bị lơ là. Lúc trước hắn vừa dùng mấy lần bảo vật, đã có tâm lý ỷ lại. Dựa vào bảo vật ngược lại là có thể khiến chính mình có được năng lực toàn diện hơn, chiến đấu cũng an toàn hơn. Nhưng thời gian dài, sẽ không còn động lực tự mình tăng lên nữa. Bên cạnh hắn còn có Phược Thần Tác và Luyện Hồn Hồ Lô, đã đủ rồi. Tiếp theo, hắn sẽ tiếp tục tăng lên thực lực, sau đó nghiên cứu thêm nhiều tài nguyên hơn. Quân đoàn Tử Vong sắp đến, hắn phải chuẩn bị sẵn tài nguyên cần thiết cho những binh lính kia. Ít nhất cũng phải khóa chặt mục tiêu thu thập tài nguyên. Bọn họ vốn dĩ không phải người của thế giới này, đến đây cũng là vì tài nguyên. Cho nên hắn cũng không cần một mực ở lại Thần Tiêu Tông. Nhất là sau khi Liêu Thanh Phong chết, hắn cũng không cần ở lại đây nữa. Diệp Lưu Vân trên đường trở về đã nghĩ kỹ rồi, chuẩn bị lại đề thăng một trọng cảnh giới, sau đó sẽ rời khỏi Thần Tiêu Tông. Chỉ là hắn không nói với Ngu Thắng Tuyết, chờ sau khi đổi hết phần thưởng của tông môn lần này rồi mới lấy cớ ra ngoài lịch luyện mà rời đi. Ước tính lần này hắn thay tông môn tranh đoạt vị trí thứ nhất của Ngũ Tông Đại Bỉ, lại có thể nhận được không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-than-chua-te/4990244/chuong-6357.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.