Diệp Lưu Vân làm sao có thể nhìn không ra tiểu tâm tư nhỏ mọn của bọn họ. Hắn nhếch miệng, khinh thường nói: "Mới một nửa đã muốn lừa phỉnh ta xuất thủ? Đều trả lại cho ta thì không sai biệt lắm!" Lời vừa nói ra, sắc mặt đệ tử Đại Nhật Tông kia cũng trở nên khó coi. "Cho ngươi mặt mũi mà ngươi không cần có phải hay không?" Đệ tử Ngũ Hành Tông kia hiển nhiên là một kẻ nóng nảy, bạo phát khí thế liền khóa chặt Diệp Lưu Vân. "Một tên rác rưởi mà thôi, còn dám uy hiếp ta? Ta thấy ngươi là thật muốn tìm cái chết!" Diệp Lưu Vân đối chọi gay gắt. Đệ tử Ngũ Hành Tông kia, không nói hai lời liền xông về phía Diệp Lưu Vân. "Chúng ta đồng loạt ra tay, bắt lấy hắn, đừng giết. Muốn công phá bích chướng không gian kia, chúng ta còn cần bọn họ xuất lực!" Đệ tử Đại Nhật Tông kia cũng đuổi theo, truyền âm cho đệ tử Ngũ Hành Tông kia nói. "Được, vậy thì cứ để hắn sống lâu thêm một lát!" Đệ tử Ngũ Hành Tông cũng truyền âm trả lời. Tiểu tâm tư của bọn họ, đều không qua khỏi dò xét ý thức của Diệp Lưu Vân. Hắn chỉ là cười cười, trước mặt thực lực, bọn họ có tiểu tâm tư gì cũng vô dụng. Trong tay Diệp Lưu Vân đột nhiên có thêm một ly rượu nhỏ, một tấm chắn nhỏ. Hắn dự định thử năng lực của hai bảo vật này. Hai đệ tử kia cũng là người còn chưa tới, liền mỗi người một quyền đánh tới. Chỉ là hai người hiển nhiên đều thu lại lực đạo,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-than-chua-te/4990232/chuong-6345.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.