Trưởng lão ra trận của Kỵ Ưng bộ lạc cũng toàn thân cơ bắp cuồn cuộn, hơi chút hoạt động xương cốt liền ken két nổ vang. Khí huyết chi lực bùng nổ trên người hắn, hiển nhiên còn mạnh hơn Mặc Dương lúc trước. Ngu Thắng Tuyết còn muốn miễn cưỡng đánh thêm một trận, nhưng lại bị Tử Vân Yên ngăn lại. "Ngươi nghỉ ngơi một chút đi, không cần miễn cưỡng như vậy, người này giao cho ta!" Ngu Thắng Tuyết lúc này mới lui xuống. Tử Vân Yên thì đứng ra, lạnh lùng nhìn chằm chằm đối thủ. Khí huyết của trưởng lão đối diện áp bách tới, nhưng Tử Vân Yên lại bình tĩnh phi phàm. Một tiếng "choang", Tử Vân Yên một thức rút kiếm chém ra một đạo kiếm ý. Mà trưởng lão đối diện thì một tiếng "phụt", trước ngực đến cổ liền bị chém ra một vết đao sâu đến xương. Trưởng lão kia cũng bị một đạo kiếm ý này đánh bay, rốt cuộc không dậy nổi, trực tiếp hôn mê bất tỉnh. Người của bộ lạc lại lần nữa bị chấn động. "Đây là kiếm thuật gì mà người này dùng, chỉ dựa vào một đạo kiếm khí là có thể giết người!" Trong lòng bọn họ chấn động, nhưng căn bản cũng không biết đây là kiếm ý. Mà Tử Vân Yên thì chỉ nhẹ nhàng thu kiếm, đồng thời cũng chậm rãi thu hồi kiếm ý trên người. "Còn ai ra trận!" Giọng nói thanh lãnh của nàng trong trẻo hỏi. Nhưng Hãn Phong đối diện và một trưởng lão khác lúc này cũng cạn lời. Thực lực của Hãn Phong là mạnh nhất trong bộ lạc, nhưng cũng không mạnh hơn trưởng lão bị một kiếm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-than-chua-te/4990188/chuong-6301.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.