Diệp Lưu Vân cười nói: "Ai nói chúng ta muốn ăn ngươi? Ngươi là phản đồ của yêu tộc sao?" "Có làm phản đồ hay không thì phải xem yêu vương là ai! Ai, các ngươi không ăn ta thì đuổi ta làm gì? Các ngươi đừng đuổi nữa được hay không? Ta sắp chạy không nổi nữa rồi, phù lục cũng sắp dùng hết rồi. Tốn của ta thật nhiều linh thạch mới mua được đó! Ta kiếm tiền dễ dàng sao? Ta lại không làm gì các ngươi! Các ngươi hà tất phải đuổi theo không buông như có thù oán vậy?" Nữ tử kia lại với hắn thương lượng. "Không làm chuyện khuất tất, ngươi tại sao phải chạy?" Diệp Lưu Vân cũng hỏi. "Các ngươi không đuổi ta, ta làm sao sẽ chạy?" Nữ tử kia cũng hỏi ngược lại. "Ngươi không chạy ta làm sao sẽ đuổi?" Diệp Lưu Vân trêu chọc nàng. "Hóa ra chuyện này còn trách ta? Ngươi dùng cung tên mạnh như vậy muốn bắn ta, ta có thể không chạy sao?" Nữ tử kia xòe tay ra. "Ngươi nằm ở đó giả chết, không dùng cung tên ta làm sao có thể thử ra ngươi là chết thật hay giả chết!" Diệp Lưu Vân cũng học theo nàng, xòe tay ra. "Ai nói ta giả chết? Ta luyện Quy Tức Công không được sao? Ta nín thở suy nghĩ nhân sinh không được sao?" Nữ tử kia đảo mắt một cái, ngụy biện nói, xem ra còn rất tinh nghịch. Chỉ có điều trình độ nói dối của nàng cũng quá thái. Nàng tuổi không lớn, cũng mười tám mười chín tuổi, xem ra còn rất dễ chung sống. Nếu như là bản tính đã như vậy thì tốt nhất,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-than-chua-te/4990053/chuong-6166.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.