Vu Phượng Kiều cho rằng Diệp Lưu Vân sau khi trở về sẽ nói ra ngoài, cho nên không còn che giấu Tạ Vũ Oánh nữa. Kết quả hai người bọn họ đều không ngờ Diệp Lưu Vân miệng kín như bưng, ngay cả nhắc cũng không nhắc. Tạ Vũ Oánh còn đi hỏi Diệp Lưu Vân: "Ngươi biết rồi sao không nói cho ta?" "Ngươi có phải hay không cảm thấy ta là người hay buôn chuyện? Hơn nữa, chuyện của người khác ta nói với ngươi làm gì? Có liên quan đến ngươi không?" Diệp Lưu Vân hỏi ngược lại, khiến Tạ Vũ Oánh cũng cạn lời. Thật ra Diệp Lưu Vân cũng không phải là không nói, hắn chỉ nói với người bên cạnh chính mình. Hắn cũng lo lắng Vô Minh, sợ hắn nghĩ quẩn, bị tâm ma của mình vây khốn. Nếu Vô Minh không gia nhập Phật môn, đây vốn dĩ cũng không phải là chuyện lớn gì. Nhưng hắn đã gia nhập Phật môn, lại tìm nữ nhân thì sẽ có xung đột với giáo lý Phật đạo. Vô Minh là người rất cố chấp, cho nên chính hắn mới rất mâu thuẫn, áp lực lớn. "Chỉ có thể hi vọng hắn có thể sớm nghĩ thông suốt!" Diệp Lưu Vân cũng chỉ là hi vọng trong lòng. Còn như Vô Minh sau đó có lựa chọn Phật đạo hay không, hắn cảm thấy thật ra đều không sao cả, chọn con đường nào cũng như nhau. Thế giới võ đạo theo đuổi là đỉnh phong thực lực. Đạo nào cũng phải có thực lực làm bảo đảm, khác đường đồng quy, chỉ là cách sống khác nhau mà thôi. Tạ Vũ Oánh cũng bắt đầu oán trách: "Ngược lại là không liên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-than-chua-te/4990012/chuong-6125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.