Phật Tổ lắc đầu: "Cảm giác là sau khi ý thức của ngươi nhận biết được sự vật, nó phản hồi lại cho chính ngươi, rồi ngươi mới sản sinh ra cảm thụ! Ý thức nhận biết sự vật cũng khác với phương thức thần thức dò xét. Thần thức muốn dò xét được thứ gì đó, là cần tiếp xúc thực tế. Mà ý thức thì không cần, lòng của mình đến thì ý thức cũng đến. Có thể là dùng mắt nhìn, dùng tai nghe, dùng mũi ngửi hoặc là dụng tâm suy nghĩ. Mà những thứ ngươi thấy, nghe, ngửi hoặc nghĩ đến, cảm nhận được, thì đó đã là kết quả của việc ý thức nhận biết sự vật." Diệp Lưu Vân nghe đến đây, đã có chút ngơ ngác, vẫn không biết ý thức rốt cuộc là thứ gì. Phật Tổ cũng nhìn ra hắn chưa hiểu, liền tiếp tục nói: "Hiện tại ngươi muốn nhận biết ý thức của mình nhất định là tương đối khó khăn. Ngươi có thể lý giải nó là tâm thần của mình. Ngươi nhìn đồ vật, nghe âm thanh, phân biệt mùi vị, suy nghĩ chuyện đều phải dụng tâm. Chỗ nào ngươi dụng tâm, ngươi chính là đã đang sử dụng ý thức. Thời gian dài, ngươi tự nhiên cũng liền có thể cảm nhận được. Hoặc là chờ ngươi đến cảnh giới Thần Tôn về sau, cũng có thể chậm rãi thể hội được tác dụng của ý thức, chỉ là có thể lý giải có sai lệch. Mà một khi ngươi lý giải có sai lệch, cảnh giới kia liền rất khó lại đề thăng tới cảnh giới Phá Giới." Thần Tôn, Phá Giới hai cảnh giới này, chính là hai đại cảnh giới sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-than-chua-te/4989906/chuong-6019.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.